Bạch Nhật Mộng - Chương 1
01
Ta xuyên .
Nha Tiểu Đào , là thứ nữ của Tướng phủ, ngày vì phạm một nhỏ, tỷ tỷ châm chọc đôi câu liền nhảy hồ tự vẫn.
Tiểu Đào bên giường , lải nhải nhiều chuyện quá khứ.
Nàng kể là tâm cao khí ngạo, thề rằng giúp mẹ – chỉ là thất – giành thể diện, gả cho một thật .
Nàng phụ thân thiên vị , hiếu thuận thế nào ông cũng chẳng để mắt, chỉ đối với vị tỷ tỷ ngoại gia quyền thế lớn .
Nàng còn bảo, vị công tử nhà họ Vương từng thanh mai trúc mã, vì một ánh mắt của tỷ tỷ mà liền vứt bỏ , đúng là đồ bạc tình!
Nàng cứ thế kể mãi, chẳng cần hỏi han, cuộc đời gập ghềnh của vị thứ nữ Tướng phủ liền bày mắt .
Nói xong, nàng mong đợi , cẩn trọng hỏi: “Tiểu thư, khi một vòng quỷ môn quan, vẫn sống như ?”
Ta ôm đầu, rúc trong chăn, buồn bực đáp: “Ta ngủ.”
02
Ngày hôm , tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của – Lưu Nguyệt Hồ đến thăm.
Nàng lắm, lạnh lùng như ánh trăng, mà như mẫu đơn rực rỡ, ngay cả những cây trâm hoa lệ đầu cũng chẳng khiến nàng trông lòe loẹt.
Nàng ngạo nghễ , : “Muội , là tâm cao khí ngạo như , nhảy hồ? Ta chỉ vài câu thôi, đã đòi sống đòi chết, chẳng giống tác phong của chút nào.”
Lúc còn đang giường ngây , nhất thời theo kịp mạch suy nghĩ của nàng, biết đáp thế nào.
“Lưu Vân Gian, ngốc ?”
Đôi mắt phượng xinh của nàng nheo , đánh giá từ xuống .
Một lát , nàng đột nhiên như nghĩ điều gì, khẽ .
“Ồ, hiểu . Lưu Vân Gian, đang lo lắng về buổi dạo xuân ba ngày ? Chẳng lẽ sợ gặp công tử nhà họ Vương, giả bệnh để tránh mặt ?”
Ta : “Không … Tỷ tỷ, thực sự thấy khỏe.”
Không giống những khác ngoài ý xuyên đến đây, là vì đã uống nhiều thuốc ngủ, mất ý thức mới đến nơi .
Có lẽ cơn đau đớn từ lúc uống thuốc đến khi mất ý thức vẫn còn vương trong tiềm thức – dày quặn thắt, cồn cào, thật sự khó chịu, khiến cảm thấy thân thể cũng vô cùng yếu ớt.
Đương nhiên, cũng thể là do cơ thể của Lưu Vân Gian vốn đã yếu sẵn, mà việc nhảy hồ chỉ càng làm nàng tổn hại nguyên khí thêm.
03
Lưu Nguyệt Hồ rời , Tiểu Đào chạy đến, nắm chặt đôi tay nhỏ bé, tức giận vô cùng.
“Tiểu thư, chúng thể để đại tiểu thư xem thường ! Nô tỳ …”
Nàng quanh quất, đó ghé tai , thì thầm: “Nô tỳ , trong buổi dạo xuân sẽ nhiều công tử thân phận cao quý, bọn họ tụ tập cùng thích ngâm thơ đối chữ. Tiểu thư, vốn thích sách chữ, là chuẩn vài bài thơ, đến lúc đó làm đại tiểu thư mất mặt?”
Ta lắc đầu.
Làm thơ ? Ta năng khiếu , nay từng thiên phú văn chương.
Dù từng trí nhớ siêu phàm, thể thuộc hết thơ cổ trong sách giáo khoa ngữ văn, nhưng bây giờ đã quên gần hết.
Cho dù nhớ chăng nữa, cũng ăn cắp thơ cổ nhân.
Ta gây chú ý, càng nổi bật giữa đám đông.
Nếu là mười năm , lẽ sẽ . Khi , nhất định sẽ dàn dựng một màn xuất hiện chấn động từng trong bất cứ tiểu thuyết xuyên nào, biến thành một tài nữ tựa thần tiên giáng thế, khiến đám cổ đại kinh ngạc.
Giống như cái ngày bước chân cổng trường đại học với danh hiệu thủ khoa thành phố, từng mơ rằng thể nắm giữ vận mệnh của chính .
04
Những chuyện khi xuyên , thực sự chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ từng là thủ khoa thành phố năm đó.
Cha mẹ vui, đó là huy chương danh dự của , là minh chứng cho sự tồn tại của .
Khi biết điểm số của , cảm giác như những ngày tháng đau khổ đây đã chết như ngày hôm qua.
Cuối cùng, cũng còn sống cuộc sống địa ngục đó nữa.
Cầm bút suốt ngày suốt đêm, đến mức ngón tay biến dạng, ngón giữa cong, .
chẳng bao lâu , nhận đại học còn khiến đau khổ hơn cả cấp ba, sự giải thoát mà mong đợi, vẫn xa vời vợi.
Haizz, chuyện quá khứ, thực sự nhớ rõ nữa.
Bây giờ đã trở thành nhị tiểu thư của Tướng phủ, thì cứ thuận theo tự nhiên mà sống .
05
Chiều hôm ngày dạo xuân, Tiểu Đào thần thần bí bí chạy đến tìm .
Nàng ôm một bọc đồ lớn, lấy từ bên trong một bộ váy.
Một màu hồng nước tôn da, đường may tinh xảo, đã biết cùng đẳng cấp với bộ đang mặc.
Sau đó, nàng lấy hộp phấn son, son môi, cùng bút than.
Ta hiểu lắm về đồ trang điểm của cổ đại, nhưng chỉ xét từ bao bì, những thứ hẳn đều là hàng cao cấp.
Nàng dâng lên như báu vật, : “Tiểu thư, thế nào, thích ? Mau thử , ngày mai trang điểm thật xinh .”
Ta : “Ta thấy khỏe, ngày mai ngoài.”
Tiểu Đào lập tức lộ vẻ thất vọng, “A? Tiểu thư, cơ hội thế thể bỏ lỡ chứ? Hãy nghĩ đến phu nhân, nếu gả cho một nhà , phu nhân nhất định sẽ vui lắm, còn thể nở mày nở mặt lão gia nữa.”
06
Không đôi co với Tiểu Đào, ôm ngực, làm bộ như nôn.
Ta : “Ta khó chịu quá, ngươi mang mấy thứ đó xa một chút ?”
Mẹ của Lưu Vân Gian và vốn chẳng thân thiết, tại cố gắng trèo cao vì bà ?
Dựa cái gì chứ, nghĩ.
Tiểu Đào vội vàng đặt mấy bộ y phục thơm phức và mỹ phẩm qua một bên.
Nàng lo lắng , gì đó nhưng cuối cùng im lặng, chạy ngoài tìm đại phu.
Đại phu can khí uất kết, khí huyết suy nhược, kê thuốc cho .
Vị đại phu cũng chút bản lĩnh, ngủ một giấc mà tỉnh dậy giữa đêm, chất lượng giấc ngủ cũng hơn hẳn.
Sáng hôm , ăn thêm một cái bánh bao, Tiểu Đào nhạy bén, lập tức phát hiện .
Nàng vỗ tay : “Đại phu Tiết thật lợi hại, tiểu thư xem, hồi phục nhanh quá.”
Rồi nàng nắm lấy cổ tay , lắc lắc, làm nũng : “Tiểu thư, coi như nô tỳ cầu , mà. Nếu , phu nhân mà biết sẽ nổi giận đó, bà mắng thì cũng sẽ đến mắng nô tỳ mất.”
Ta ngẩng đầu lên, bình tĩnh nàng .
Biểu cảm làm nũng của nàng dần cứng đờ, chậm rãi buông cổ tay .
Ta : “Ta , nếu phu nhân đến mắng ngươi, ngươi cứ với , sẽ giải thích với bà , sẽ để ngươi chịu trách nhiệm .”
Tiểu Đào gật đầu, thu dọn bàn ghế rời .
Hôm nay hiếm ngày trời , ánh nắng rực rỡ, ru rú trong phòng nhưng cũng chẳng xa, bèn dạo quanh viện.
Vô tình, bắt gặp Tiểu Đào đang .
Ta thể thấy nàng cố tình cho xem, bởi vì nàng cố nén tiếng , xa thì thể thấy.
Bờ vai run rẩy từng đợt, trông thật đáng thương.
Nàng chắc chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi thôi nhỉ? Còn là một tiểu cô nương non dại mà.
Ta cảm thấy nên đối xử với nàng hơn một chút.
Ta bước tới lưng nàng , nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng , Tiểu Đào giật đầu .
Nàng vội vàng dùng tay áo lau sạch nước mắt, thút thít : “Tiểu, tiểu thư.”
Ta thở dài.
“Phu nhân thường đối xử với ngươi hung dữ ?”
Tiểu Đào lắc đầu, nhưng nước mắt chảy càng dữ dội hơn.
Nàng sợ hãi mong đợi , như đang chờ cứu nàng .
07
Ta đồng ý , Tiểu Đào lập tức mỉm vui vẻ.
Thế nên khi kiên quyết ăn vận lộng lẫy, nàng cũng gì thêm, dường như chỉ cần chịu , nàng đã thành nhiệm vụ .
Vì , tùy tiện chọn một bộ váy, chải chuốt sơ qua, vẫn tươm tất.
Ta còn chẳng biết nơi tổ chức tiệc du xuân ở .
May là Tiểu Đào biết, nàng dẫn lên xe ngựa, một đường chạy tới một khu vườn tư nhân.
Gã sai vặt ở cổng chặn , Tiểu Đào lấy thiệp mời , gã mới để chúng .
Ta thấy một nam nhân dung mạo vô cùng tuấn tú đang ghế đá.
Lưu Nguyệt Hồ táo bạo , nhưng ánh mắt của đặt .
Cứ như đang dùng ánh mắt mà : “Cuối cùng cũng đợi nàng.”
08
Ta tưởng là vị công tử họ Vương , nên cũng lên tiếng, để Lưu Nguyệt Hồ kéo đến một chỗ xuống.
Những đến hôm nay đều là tiểu thư, công tử của các gia đình phú quý. Mọi tụ tập, những lời phong hoa tuyết nguyệt, bắt đầu làm thơ.
Lưu Nguyệt Hồ tài, làm một bài thơ, lập tức cả sảnh tán thưởng.
Ai cũng khen nàng là tài nữ.
Sau đó, đề tài chuyển sang , bảo cũng làm một bài.
Ta thản nhiên : “Ta tài hèn học kém, biết làm thơ, thật xin .”
Nam nhân tuấn tú thoáng sững .
Người bên cạnh nhướng mày : “Nhị tiểu thư họ Lưu chẳng là tinh thông văn chương nhất ? Sao hôm nay tài hèn học kém ?”
Cô nương cạnh vẫy vẫy quạt, trách yêu: “Vương công tử, đã là biết làm thơ, còn ép nữa?”
Lưu Nguyệt Hồ : “Muội gì , thích nhất là nhất minh kinh nhân mà, chẳng lẽ tối qua đã lén làm sẵn mấy bài thơ, đợi hôm nay mới lấy khoe với chúng ?”
Nam nhân tuấn tú , ánh mắt dần trở nên thú vị.
Ta : “Ta thực sự biết làm thơ, đây đều là đùa giỡn thôi. Hơn nữa, mới khỏi bệnh, đầu óc cũng tỉnh táo, thể làm bài thơ gì chứ.”
Mọi ngờ thật sự phô trương, ngược tỏ thất vọng, .
Lưu Nguyệt Hồ cũng biết thế nào, bước tới bên cạnh , khẽ nhéo tay một cái.
“Muội đừng giở trò nữa, lén làm sẵn bài thơ nào? Mau lấy đây!”
Ta nhịn , đẩy nàng .
“Ta đã biết làm thơ, phiền chết !”
Nói xong, cả sảnh đều im bặt, trợn mắt .
Chính cũng chút hối hận, nên phản ứng như , e rằng sẽ rước phiền phức.
Không ngờ nam nhân tuấn tú bật , : “Tính cách thật thẳng thắn.”
Nói xong, liền rời .