Bị Tâm Thần Cũng Thật Sảng Khoái - Chương 3
9
Tôi gã đàn ông trần truồng giường, rơi trầm tư.
Nên bắt đầu từ nhỉ?
Ánh mắt lướt dọc theo cơ thể , cẩn thận suy tính.
Chỉ chốc lát .
Tôi giơ dao, chém thẳng cánh tay còn lành lặn của .
“Phụp!”
Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt. Máu bắn tung tóe.
“Ưm… Ưm…!!!”
Hùng Bá Thiên đau đớn, mặt cắt còn giọt máu. miệng bịt kín, chỉ thể phát tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Tôi chần chừ, chém thêm nhát nữa.
Lần , dao rạch sâu bắp đùi .
Nước mắt lăn dài.
chẳng buồn dừng .
Tôi tiếp tục vung dao, từng nhát từng nhát.
Lưỡi dao lia qua khí, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Mùi tanh nồng lập tức tràn ngập căn phòng.
Hùng Bá Thiên run rẩy như sắp co giật.
càng giãy, máu càng chảy nhiều hơn.
Chỉ trong chốc lát, đống quần lót giường đã nhuộm đỏ.
Từng tiếng “kẽo kẹt” phát khi giường rung chuyển.
Hòa cùng tiếng “ưm ưm” nghẹn ngào của .
Giống như một bài hát ru êm ái.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên giọng phụ nữ: “Xin chào, là hàng xóm ở tầng . Phiền các giữ im lặng một chút, con đang ngủ trưa.”
Giọng mẹ Hùng Bá Thiên lập tức the thé vọng : “Chuyện nhà tao, mắc gì đến mày? Ở chung cư thấy ồn thì dọn mà ở biệt thự!”
tiếng bước chân của phụ nữ càng lúc càng gần, giọng mang theo vẻ cương quyết: “Tôi xem thử trong phòng đang chuyện gì! Sao ồn ào thế?”
Tim đập thình thịch, vô thức nín thở.
Tay khựng giữa trung, căng thẳng chằm chằm cánh cửa.
Tôi thực sự viện tâm thần!
Hùng Bá Thiên dường như thấy tia hy vọng, giãy giụa mạnh hơn.
Tôi hoảng sợ, lập tức giáng hai cái tát mặt , ghé sát tai , gằn giọng: “Câm ngay!”
Mẹ vẫn la hét ngoài cửa: “Chị làm cái gì ? Đây là xâm phạm nhà riêng! Không báo cảnh sát bây giờ!”
Người phụ nữ đành bực bội bỏ .
Mẹ Hùng Bá Thiên gõ cửa phòng, nhỏ giọng dặn dò: “Con , làm nhẹ thôi, đừng giết , phiền phức lắm đấy!”
Hùng Bá Thiên giãy giụa dữ dội, tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
mẹ phá lên : “Mẹ ngóng kỹ . Con nhỏ sống một . Con cứ chơi thoải mái , ai quản ! Mẹ quấy rầy nữa, xuống bếp hầm canh nhung hươu cho con bồi bổ đây!”
Tiếng bước chân xa dần.
Mắt Hùng Bá Thiên đờ đẫn, như thể đã mất hết hy vọng.
10
!
Một câu đã đánh thức khỏi cơn mộng mị.
Tôi thể giết .
Nếu giết , viện trưởng nhất định sẽ lôi về trại mất.
mà… khiến nửa sống nửa chết thì tính là giết nhỉ?
Không do dự, giơ dao lên, chém mạnh xuống đôi chân của Hùng Bá Thiên.
“Aaaaaa!!!”
Tiếng gào thảm thiết vang lên từ cổ họng .
Chỉ vài giây , lịm vì đau đớn.
Chậc, chán ghê.
Bác bảo vệ ngày xưa còn chịu nửa tiếng cơ mà.
là phí hoài tuổi trẻ.
Tôi lục trong tủ quần áo lấy một cái túi.
Quét sạch đống đồ kinh tởm trong phòng trong đó.
Xong xuôi, một tay cầm dao, một tay xách túi, thảnh thơi mở cửa phòng bước .
Vừa lúc , mẹ bưng bát canh từ bếp .
Nhìn thấy , ánh mắt bà lập tức rơi xuống con dao nhuốm máu tay , lập tức hét lên thất thanh: “Mày! Sao mày ở đây?! Mày đã làm gì con tao?!”
Tôi cầm bát canh bàn, uống một ngụm, nếm thử nhận xét nghiêm túc: “Hơi nhạt đấy bác Hùng ạ, nhớ cho thêm tí muối nhé.”
Cơn giận dữ lập tức làm bà mất hết lý trí.
Bà lao đến, định bóp cổ .
ngay giây tiếp theo, lạnh lùng áp lưỡi dao lên má bà , nhẹ nhàng lia qua lia .
Toàn thân bà run rẩy, giọng lắp bắp: “Đừng… đừng mà…”
Tôi nở nụ nhạt: “Giờ đến lượt bác đấy.”
Tôi túm tóc bà , kéo thẳng đến cửa nhà .
“Ăn sạch chỗ cho ! Chỉ cần còn sót một miếng, rạch một nhát lên mặt bác!”
Bà sợ đến mức hai mắt đầy nước, cơ thể run rẩy.
Bà quỳ xuống, đống thức ăn thối rữa, môi mấp máy như từ chối.
Tôi khẽ giơ dao lên.
Bà lập tức nhắm mắt, nén cơn buồn nôn, run rẩy nhặt một mẩu rau úng lên.
Trên đó dính đầy thứ gì đó đen sì, trông thật kinh tởm.
Bà nhét miệng, nhai ngấu nghiến.
“Ọe…”
Mới cắn một cái, bà đã ói ngay lập tức.
Dịch nôn trộn lẫn với đống rác, mùi hôi càng thêm khủng khiếp.
bà lựa chọn nào khác, chỉ thể , ăn, ói.
Cảnh tượng đó, thật sự quá bi thảm.
Phải mất hơn nửa ngày, bà mới miễn cưỡng nuốt hết số đồ ăn hỏng đó.
Tôi hài lòng, thả bà về phòng.
Ngay khi bước nhà, đằng liền vang lên tiếng hét thảm thiết của bà : “Trời ơi! Con tao! Chuyện gì xảy thế ?! Cứu với!!!”
11
Xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường.
Nhân viên y tế lập tức đưa Hùng Bá Thiên lên cáng, chuyển đến bệnh viện cấp cứu.
Hắn thương nặng.
Hai chân gần như chém nát, nhiều dây thần kinh và mạch máu cắt đứt.
Dù cố hết sức cứu chữa, cũng khó tránh khỏi tàn phế cả đời.
vì vẫn hôn mê, những cáo buộc chống tạm thời hoãn .
Tên Hùng Bá Thiên hống hách ngày nào giờ chẳng còn uy phong nữa.
Mẹ đau đớn đến phát điên, nhưng chẳng làm gì .
Chỉ thể tìm mấy phóng viên lá cải, cố tình bóp méo sự thật, gây áp lực lên cảnh sát để buộc chịu tội.
Trong những bài báo đó, miêu tả là một kẻ điên loạn, lợi dụng bệnh tình để phạm tội.
Bọn truyền thông rẻ tiền vì câu view mà cắt ghép đủ kiểu.
Chỉ trong vài dòng chữ, chúng đã biến thành một con quái vật giết ghê tay.
Dư luận bùng nổ.
Tôi mở điện thoại, lướt qua bình luận.
Toàn là những lời chỉ trích:
“Thật công bằng! Bị tâm thần thì làm gì cũng ? Người bình thường như chúng chỉ thể cam chịu ?”
“Tâm thần thì ? Giết luôn cũng chẳng gì đáng tiếc!”
“Ít nhất cũng nhốt trại ! Sao để nó tự do ngoài xã hội?”
“Trời ơi! Tôi sống cùng khu với nó! Tôi sợ quá! Mọi cùng ký đơn đuổi nó khỏi đây !”
Những lời lẽ đầy căm phẫn ào ào đổ xuống đầu .
Mẹ đúng là ngu thật.
Nghĩ rằng cắt ghép video bôi nhọ là thể đẩy chỗ chết ?
Tôi kiên nhẫn chờ dư luận sôi sục đến đỉnh điểm.
Sau đó, tung bộ bằng chứng phạm tội của Hùng Bá Thiên.
Cùng lúc đó, video “Biến thái tàu điện ngầm” cũng các cư dân mạng nhiệt tình lan truyền .
Tình thế đảo chiều.
Bình luận bài đăng thay đổi chóng mặt.
“Trời ơi! Chị chất thật! Đây mà là tâm thần ? Phải gọi là nữ hiệp mới đúng!”
“Thằng ghê tởm lắm! Tôi gặp nó tuyến số ba mấy lần ! Nó cứ bắt thả! Giờ nó vô tù thật , sướng quá !”
“Nghe cảnh sát đã khởi tố , nhưng nó còn hôn mê nên thể tòa.”
Kết quả điều tra cuối cùng cũng công bố.
Hùng Bá Thiên đã lén hơn một trăm video, kiếm hàng trăm triệu đồng từ việc buôn bán nội dung khiêu dâm.
Hắn kết án 3 năm tù giam, hưởng án treo.
khi trại, viện nửa năm để điều trị.
Cảnh sát dành hẳn một ngày để giáo huấn .
Họ cảnh cáo, nếu còn tiếp tục làm , họ sẽ buộc viện tâm thần.
Tôi bước đường về nhà, lòng đầy tiếc nuối.
Sớm biết thế …
Lúc đó đã chém thêm vài nhát !
12
Từ khi Hùng Bá Thiên nhập viện, mẹ như phát điên.
Mỗi đêm, bà đều thích gõ trống lúc nửa đêm.
Âm thanh trầm đục, lộn xộn theo nhịp điệu, vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh.
Gõ đến mức mấy con quỷ nhỏ trong đầu nhảy loạn lên.
Phiền chết !
Tôi biết đây là cách bà trả đũa .
Từ khi dư luận phản ngược, bà giam trong nhà, dám bước ngoài.
Mỗi ngày, bà cửa phòng lẩm bẩm niệm chú như thể đang làm phép trừ tà.
Thậm chí, bà còn đặt vòng hoa cửa nhà , như thể dùng tà thuật nguyền rủa chết quách .
Tôi nghi ngờ… khi bà cũng tâm thần.
Đáng tiếc là cái máy khoan của cảnh sát tịch thu .
Nếu , thực sự “ nhà thăm hỏi” xem bà đang làm trò gì.
Vậy nên, chỉ thể xách ghế nhỏ, chầu chực ngoài cửa nhà bà , nhàn rỗi chờ đợi.
Có bưu kiện giao đến, tiện tay ký nhận giúp.
Bên trong là bùa chú gì đó, chẳng hiểu nổi.
chỉ mở xem dán nguyên vẹn.
Đồ của khác, chỉ liếc qua cho biết thôi.
Ngồi lâu cũng đói, đặt hai bát mì ăn liền.
Vừa húp sột soạt xong, cửa nhà bên chợt mở.
Tôi lập tức đưa phần đồ ăn của bà tới mặt, tươi rói: “Bác Hùng ơi, đồ ăn của bác đây .”
Bà thấy , sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt đầy kinh hãi, vô thức lùi .
nhanh như chớp, vọt thẳng nhà bà .
Căn nhà đã thay đổi .
Bốn bức tường chi chít ảnh của , mỗi tấm đều đâm đầy kim.
Trong phòng còn quần áo cũ của , bên dán mấy lá bùa kỳ quặc.
Nhìn cũng khá dễ thương đấy chứ?
Tôi cảm động bà , chân thành : “Ôi trời ơi, bác Hùng! Không ngờ bác yêu quý cháu đến thế! Vậy cháu tạm thời dọn sang đây sống cùng bác nhé! Dù con bác cũng viện , cháu sẽ thay nó bầu bạn với bác! Từ nay, cháu là con gái nuôi của bác!”
Tôi còn vỗ ngực tỏ vẻ vô cùng trượng nghĩa.
Nhờ công “quảng bá” của bà mạng mà giờ đây, dù ai cũng biết Hùng Bá Thiên đáng trừng phạt, nhưng cư dân trong khu bắt đầu ngấm ngầm bài xích .
Không cả.
Tôi thấy căn hộ của bà Hùng khá đấy chứ?
Rộng rãi, thoáng đãng, ánh sáng , còn tiết kiệm tiền thuê nhà nữa.
Có điều, là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng sạch sẽ.
Nhìn đống lộn xộn bừa bãi xung quanh, nhíu mày khó chịu: “Bác Hùng, dọn dẹp sạch sẽ nhé! Một lát nữa cháu sẽ kiểm tra đấy! Nếu còn thứ gì chướng mắt… cháu sẽ bắt bác ăn hết!”
Toàn thân bà run bắn lên, rùng một cái.
Bà biết là làm, nên vội vã thu dọn đồ đạc.
Từng tấm ảnh tường bà xé xuống, nhét đại tủ.
Vừa dọn, bà len lén quan sát sắc mặt , lo sợ bất mãn.
13
Tôi đường hoàng chiếm luôn phòng ngủ của bà .
Dù thì phòng của Hùng Bá Thiên quá bẩn, thể chịu nổi.
Bà dọn dẹp đến tận nửa đêm mới tạm gọi là gọn gàng.
Cả bà kiệt sức, cuộn tròn sofa, đầu gật gù vì buồn ngủ.
Trong tay vẫn nắm chặt một con dao.
Thật là…
Cầm dao khi ngủ làm gì chứ?
Nhỡ vô ý làm bản thân thương thì ?
Tôi chu đáo lấy con dao khỏi tay bà .
Bà giật tỉnh dậy, ánh dao lóa mắt, mặt cắt còn giọt máu: “Mày… mày làm gì?! Tao đã lời mày hết ! Đừng giết tao!”
Giọng bà run rẩy, đầy sợ hãi.
Tôi dịu dàng, xoay xoay con dao trong tay: “Bác Hùng , nửa đêm . Cháu bác gõ trống một chút. Nghe mãi thành quen, khó ngủ.”
Bà , nhưng cũng dám từ chối.
Đành cầm dùi trống lên, bắt đầu gõ.
Từng tiếng “cốc, cốc” vang vọng trong đêm khuya, gõ thẳng tim .
Những con quỷ trong đầu nhảy nhót đầy hưng phấn.
Tuyệt vời!
Bà gõ trống cả đêm, đến mức tay run bần bật, cầm nổi dùi nữa.
Còn vẫn tràn đầy năng lượng, thoải mái dài ghế sofa, nhai hạt dưa vứt vỏ lung tung.
Chỉ chốc lát, căn phòng dọn sạch ngập trong vỏ hạt dưa.
Bà đành cắn răng dọn dẹp tiếp.
vì đã kiệt sức, động tác của bà chậm chạp hệt như bật chế độ 0.5x.
Lần , đến tận ba giờ sáng bà mới thu dọn xong.
Vừa thở phào, kịp xuống nghỉ ngơi, đã nhoẻn miệng : “Bác Hùng, gõ tiếp !”
Cứ thế, chúng “sống vui vẻ” bên suốt ba ngày.
Cuối cùng, bà chịu nổi nữa, già trông thấy.
Quầng thâm mắt đậm như gấu trúc, cả tiều tụy hẳn.
Bà quỳ xuống, cầu xin : “Làm ơn… tổ tiên của ơi, tha cho ! Tôi sai ! Tôi dám nữa!”
Thật cũng nhớ trò chơi của .
Còn phá đảo nữa.
Thôi .
Coi như hôm nay rộng lượng, tha cho bà .
khi rời , đầu , nở nụ rạng rỡ, giọng ngọt ngào: “Bác Hùng ơi, mai cháu sang chơi với bác nhé!”
Nghe xong câu đó, bà run lên như cầy sấy, mặt đầy kinh hãi.
Đêm đó, bà dọn đồ, chuyển khỏi khu chung cư.
Không biết ai đã kể chuyện của nhóm chat của cư dân khu .
Từ đó về , chẳng còn ai dám đòi đuổi nữa.
Bởi vì chỉ cần ai đề cập đến chuyện đó…
Tôi liền nhoẻn ngọt ngào: “Chú ơi, cô ơi, thế cháu thể chuyển sang nhà mấy ?”
Quả nhiên…
Có bệnh trong , tinh thần càng phấn chấn hơn!
— Hết —