Bố Mẹ Nuôi Của Thiên Kim Thật - Chương 8
25
Thẩm phu nhân dường như tìm điểm tựa tinh thần, yên tâm ở nhà , chờ giải quyết hết mọi chuyện.
Hôm đó, nhận một cuộc gọi lạ.
“Nghe cô vẫn luôn tìm ?”
Giọng còn sự ôn hòa như xưa, thay đó là sự trầm thấp và độc địa.
Mẹ kiếp, giấu kỹ thật đấy.
Tôi im lặng một lúc lâu, khẽ lẩm bẩm: “Thẩm Lâm Hoài.”
“Em gái , dường như kiếp nào em cũng sống thật đấy.”
Kiếp nào?
“Tức là ?” Cổ họng nghẹn .
Anh khẽ : “Em cũng trọng sinh đúng ?”
Tôi hít một thật sâu: “Anh đang ở ?”
Đến nước mà vẫn chịu xuất hiện.
“M quốc.”
“Tốt lắm, kiếp bắt cóc , kiếp định tay với bố mẹ ?”
“Hừ, lần mà bắt em , còn ai giúp xoay tiền nữa?”
“Anh tiền thì ? Thẩm thị sắp sụp , bắt cóc là phạm pháp, cũng chẳng thể về Đông Sơn tái khởi.”
Anh lạnh vài tiếng: “Ai về?”
Tôi hiểu .
“Quả nhiên giống y hệt bố , thảo nào ông chọn làm thừa kế.” Tôi bất lực.
“Thẩm Lâm Hoài, rốt cuộc kiếp tại hại ?”
Kiếp đã khổ sở đến thế, rốt cuộc đã cản trở ai? Khi sắp đủ sức rời khỏi Thẩm gia, tự lập sự nghiệp — thì tay diệt trừ.
“Lâm Triều, tao ghét nhất chính là vẻ mặt dửng dưng của mày.” Anh nghiến răng.
Nghe quen lắm, hình như ai trong Thẩm gia cũng từng câu tương tự với .
“Mày cứ như Thẩm Lâm Tuyết, làm một tiểu công chúa yên phận ? Hay như Thẩm Lâm Xuyên, làm một kẻ vô dụng?”
“Tao thể làm một , bảo vệ mày như cách bảo vệ bọn họ. Tiền của Thẩm gia đủ để mày tiêu xài hoang phí. mày cứ tranh giành với tao.”
“Mày thay thế vị trí của tao trong Thẩm thị. Những dự án tao đàm phán , mày dễ dàng giải quyết. Tao thật sự ghen tị với mày. Đến bố cũng ngày càng coi trọng mày. Thế thì đừng trách tao tay tàn nhẫn.”
Tôi bỗng bật đến đỏ cả vành mắt.
Nghĩ những gì đã trải qua ở kiếp —
Thẩm Lâm Tuyết ghen tị vì là thiên kim thật — nhưng thực tế, Thẩm gia chỉ yêu đứa con giả .
Thẩm Lâm Xuyên ghen tị vì học giỏi — nhưng dù vô dụng vẫn là thiếu gia nuông chiều.
Thẩm Lâm Hoài ghen tị vì bố coi trọng — nhưng thật ông chỉ xem như quân cờ.
Rõ ràng là chịu khổ hơn ai hết, mà bọn họ đều ghen tị với . Không đạp xuống bùn, họ cam lòng.
“Tao một trăm triệu, trong vòng năm ngày chuyển tài khoản ở nước ngoài . Nếu , đừng mơ thấy bố mẹ mày.”
“Bởi vì… mày cũng mất thân hai kiếp, đúng ?”
Anh còn tham hơn cả bố .
“Tôi moi từng tiền?”
Thật nghĩ mở ngân hàng chắc?
“Tiền đủ thì bán nhà, bán cổ phiếu. Vẫn đủ thì bán cổ phần công ty, chẳng mày còn đó ?”
Giọng điệu đáng ăn đòn.
Tôi lạnh: “Thẩm Lâm Hoài, bố mẹ M quốc khi nào?”
“Mày quả thật đã gài bẫy tao, nhưng tao cũng là tìm họ ở M quốc. Muốn họ sống thì chuyển tiền đúng hạn.”
Anh cúp máy.
Tôi lập tức xác nhận tình hình của bố mẹ và Lâm Mộ, biết họ vẫn bình an mới thở phào nhẹ nhõm.
Về đến biệt thự nhà họ Lâm, Thẩm phu nhân và Thẩm Lâm Xuyên đã còn. Trong nhà hỗn loạn, bảo vệ thương, cảnh sát đã tới nơi.
Hung thủ là của Thẩm Lâm Hoài, nhưng đang ở nước ngoài. Ngay cả khi đã bắt , bọn họ cũng gọi video xác nhận.
Tôi đưa đoạn ghi âm cuộc gọi cho cảnh sát, đồng thời báo cáo việc tống tiền. Cảnh sát cũng khó hiểu biết rốt cuộc gia đình thế nào — chủ mưu họ Thẩm, nạn nhân cũng họ Thẩm.
Tôi giải thích: “Dù thì cũng là hào môn, mấy hiểu mà.”
Vài ngày , đúng là đã đưa bố mẹ sân bay, nhưng họ hề lên máy bay, càng nước ngoài.
Thẩm Lâm Hoài sang nước ngoài là phí công, mà trùng hợp hôm đó đón Thẩm phu nhân và Thẩm Lâm Xuyên về.
Thế là hiểu nhầm chồng chất.
Còn bố mẹ ở á? Họ đang ở quê… làm nông.
Sau khi ông bà qua đời, ba mẫu ruộng nhà vẫn còn để .
26
Ngày thứ năm, nhận một cuộc gọi lạ. Sau khi bắt máy, điều đầu tiên là tiếng cầu cứu của Thẩm phu nhân và Thẩm Lâm Xuyên.
Giọng của Thẩm phu nhân đã khàn đặc vì quá nhiều.
“Triều Triều, mẹ biết sai , mẹ xin con…”
Tay siết chặt vô thức.
Bà … cũng sống ?
“Chị ơi, tụi em cứu chị, tất cả là tại Thẩm Lâm Tuyết, là cô …”
Một giọng đàn ông lạ ngắt lời tiếng của họ.
“Cô Lâm, gom đủ tiền ?”
Tâm trí vẫn còn đắm chìm trong những lời của Thẩm phu nhân và Thẩm Lâm Xuyên, kịp phản ứng .
Nếu bọn họ thật sự sống thì càng , như càng thể trả thù một cách đường hoàng. Dựa mà chỉ nhớ những tủi nhục chứ?
“A lô? Chết hả?”
“Trả lời , con khốn!”
Tôi nuốt khan, giọng khẽ khàng: “Tôi vài lời với họ.”
Bên ngập ngừng trong chốc lát.
“Triều Triều, là mẹ đây, con cứu mẹ với…”
“Cô Thẩm.” Tôi ngắt lời bà : “Bố mẹ cũng mất tích , thể lo cho họ .”
“Triều Triều, cả Lâm Tuyết cũng bắt, chúng thể cứu nó…”
“Đừng trách .”
Cũng như đã trách các .
Bên bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Tôi dứt khoát cúp máy.
Dù Thẩm Lâm Tuyết từng làm tổn thương , nhưng khiến cảm thấy uất ức nhất xưa nay là cô .
Dù cô cũng chỉ là ngoài.
Còn họ… là thân của cơ mà.
Tôi gửi bản ghi âm cuộc gọi cho cảnh sát và phối hợp điều tra. Tôi quan tâm họ chuyện gì , nhưng ít nhất, vẫn sẽ giúp cảnh sát phá án đến cùng.
27
Thẩm Lâm Hoài bắt về nước, tù đoàn tụ với bố ruột . Dù cũng là con trai, ban đầu Thẩm phu nhân định truy cứu đến cùng.
Thẩm Lâm Xuyên thì đồng ý.
Dưới loạt bài tố cáo liên tục của Thẩm Lâm Xuyên, Thẩm Lâm Tuyết chính thức rút lui khỏi giới giải trí.
Ba đứa con mà Thẩm gia nuôi dạy, cuối cùng lưng tàn sát lẫn .
Sự thiên vị, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến oán hận.
Đời , vẫn từng thật sự tay với Thẩm Lâm Tuyết.
Một là vì bận đối phó với những khác trong nhà họ Thẩm.
Hai là… vì cô quá ngu.
Tuy hận Thẩm gia, nhưng thể phủ nhận — hậu thuẫn lớn nhất của Thẩm Lâm Tuyết chính là Thẩm gia.
Giờ Thẩm gia đã sụp đổ, biết nhà họ Phó còn một nàng dâu tai tiếng như nữa ? Còn Phó Bắc Hằng… bình thường ai liều mạng kéo sập cả nhà vợ của ?
Hai tháng , tin Thẩm Lâm Tuyết đã chết.
Là do Thẩm Lâm Xuyên tay.
Kiếp đã là kẻ điên , oán hận của hai đời đủ khiến tay lấy mạng Thẩm Lâm Tuyết.
Phó Bắc Hằng lập tức đưa tù, tuyên bố sẽ đòi công bằng cho vợ quá cố. Có thể là vớt trọn sự đồng tình, nâng cao danh tiếng.
Thẩm phu nhân từng đến tìm vài lần, nhưng phát hiện và gia đình đã chuyển nhà từ lâu.
28
“Chị ơi, mau đến thổi nến nào!”
Lâm Mộ nhận giấy báo trúng tuyển, đang tổ chức tiệc mừng nhập học.
Trước lời chúc mừng của thân và bạn bè, mẹ miệng thì khiêm tốn, nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ đến mức khép .
Bố uống nhiều, một tay khoác vai , một tay khoác vai Lâm Mộ: “Bố dạy bao nhiêu học sinh giỏi, nhưng tự hào nhất vẫn là hai đứa con của bố !”
“Đây, mở thêm chai nữa nào!”
Lâm Mộ lầm bầm: “Cuối cùng vẫn học ở Đại học C, đồ ăn ở đó dở chết . Chị, chị quyên góp cho trường một cái căng tin mới ?”
Tôi liếc nó một cái, bất lực : “Cút.”
[HẾT]