Cạm Bẫy Tình Yêu - Chương 1
1
Lần thứ ba lấy cớ mang sữa cho Tạ Ký Tuấn nhưng thực chất là để quyến rũ , ký ức về thân phận của chợt bừng tỉnh trong đầu .
Trong nguyên tác, là con gái của một giúp việc trong nhà họ Tạ.
Từ nhỏ, mẹ đã nhồi nhét đầu tư tưởng bám víu lấy hào môn, trèo cao bằng mọi giá.
Và mà thể bám nhất, chính là Tạ Ký Tuấn – sống cùng một mái nhà với , ngày ngày chạm mặt .
đáng tiếc, trong mắt , chỉ là một kẻ ngực to não bé, chẳng đáng để bận tâm.
Ngược , nữ chính Giang Khuê – cô gái kiên cường tự lập – là ưu ái hơn cả.
Vì thế, chướng mắt Giang Khuê, liên tục gây khó dễ cho cô .
mưu kế của quá vụng về, lần nào cũng vạch trần.
Cuối cùng, đuổi học một cách thảm hại, theo mẹ rời khỏi nhà họ Tạ và biến mất khỏi thế giới của họ.
Vậy chẳng là còn kịp nghiệp cấp ba ?!
Trong thời buổi bằng cấp ngày càng quan trọng thế , mà nổi bằng cấp ba thì đến quán trà sữa cũng chẳng ai nhận làm nhân viên.
Vậy nên, kết cục của đơn thuần là đuổi khỏi nhà họ Tạ mất hút.
Mà là đói đến chết trong một căn phòng trọ cũ nát, ai đoái hoài tới!
Nghĩ đến đây, lạnh cả sống lưng.
Đâu còn dám mơ tưởng gì đến Tạ Ký Tuấn nữa.
đúng lúc , cánh cửa mặt mở .
Tạ Ký Tuấn cửa, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt chán ghét như thể đã quá quen thuộc với những trò lố bịch của .
“Có chuyện gì?”
Tôi giật , tay run lên một chút.
Chiếc cốc thủy tinh tay rơi xuống, vỡ tan mặt đất, tạo nên âm thanh giòn tan.
Tôi kịp lo lắng về chiếc váy ngủ sữa đổ ướt, lập tức cúi xuống thu dọn.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm mảnh vỡ, cổ tay đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ kéo .
“Không giữ bàn tay nữa ?”
Giọng lạnh như băng.
Tôi hoảng sợ, rụt tay .
Tạ Ký Tuấn vẫn buông .
Tôi ngẩng đầu, hoang mang .
Lại phát hiện ánh mắt đang dừng chính giữa ngực .
Không đúng!
Tối nay cố tình chọn một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ để quyến rũ .
Lớp vải vốn đã mỏng manh nay sữa thấm ướt, trở nên gần như trong suốt.
Anh thấy gì… đã quá rõ ràng.
Tôi giật mạnh tay khỏi bàn tay .
Hoảng loạn ôm lấy ngực, lắp bắp rõ câu từ:
“Tôi… … lát nữa sẽ dọn dẹp!”
Tôi chạy thẳng về phòng, vội vàng thay một bộ đồ khác.
Bộ đồ ngủ dài tay, quần dài, kín mít từ đầu đến chân.
Sau đó, mặc kệ ánh mắt đầy thất vọng của mẹ , nghiêm túc dọn sạch mảnh vỡ và vệt sữa cửa phòng Tạ Ký Tuấn.
Sau khi làm xong, ngước mắt lên.
Nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, âm thầm hạ quyết tâm.
Nhất định tránh xa Tạ Ký Tuấn, giữ mạng là quan trọng nhất!
2
Buổi tối dọa sợ đến mức gặp ác mộng.
Tôi ngủ ngon.
Sáng hôm , như dự đoán, dậy trễ.
Ngáp một cái, vội vàng nhét miệng một miếng bánh mì phết mứt việt quất, mang giày cúi đầu chạy ngoài.
Không ngờ, ngay cổng biệt thự, đâm sầm Tạ Ký Tuấn.
Bộ đồng phục học sinh phát cho trường, nhưng khi khoác lên mang một dáng vẻ khác hẳn.
Cổ áo ủi phẳng, chiếc huy hiệu kim loại màu bạc áo khoác xám ánh lên ánh mặt trời, càng làm nổi bật vẻ ngoài lạnh lùng, cao quý của .
Nhìn thấy , nhiều, chỉ lạnh nhạt lệnh:
“Lên xe.”
Tôi lùi nửa bước.
Không đúng, tình huống giống như tưởng tượng.
Tôi lớn lên trong nhà họ Tạ, theo mẹ làm con của giúp việc.
Không thể là tình cảm đặc biệt gì với họ, nhưng vì miệng ngọt còn nhỏ tuổi, phu nhân Tạ cũng phần ưu ái .
Nhờ sự ưu ái đó, mới thể cửa để học chung trường với Tạ Ký Tuấn – một thiếu gia con nhà giàu thực thụ.
Mẹ càng nước lấn tới, còn chủ động yêu cầu để học chung xe với Tạ Ký Tuấn, mục đích chỉ để thêm cơ hội quyến rũ .
đáng tiếc, là một tảng băng nghìn năm bao giờ tan chảy.
Dù dùng hết mọi chiêu trò, vẫn hề động lòng.
Tôi vốn định nhân cơ hội trễ lần để tách , ngờ đợi .
Tôi do dự mở miệng, nhưng lời từ chối còn kịp đã ánh mắt ép chặt nuốt xuống.
“Nhanh lên, sắp trễ .”
“…Ừm.”
Tôi dám cãi lời, ngoan ngoãn lên xe.
Suốt cả quãng đường, dán sát cửa sổ, cố gắng tránh xa Tạ Ký Tuấn hết mức thể.
Sắp thành công , chỉ cần một chút nữa là tới trường!
Tôi nắm chặt tay, âm thầm cổ vũ bản thân.
Đột nhiên, xe xóc mạnh một cái.
Không kịp chuẩn , mất thăng bằng, cả lao thẳng về phía Tạ Ký Tuấn.
Bốp!
Trán đập mạnh vai .
Đau đến mức mắt tối sầm, suýt chút nữa thành tiếng.
Tôi đưa tay ôm trán, tay còn mò mẫm tìm điểm tựa để đẩy trở vị trí.
ngờ, tay trượt một cái…
Tôi ngã nhào lên Tạ Ký Tuấn lần nữa.
Lần , rốt cuộc cũng rõ .
Nơi bàn tay chống xuống là đệm ghế mềm mại.
Mà là… đùi của .
3
Xong đời .
Nếu tài xế dừng xe kịp thời, lẽ hành động của đã xem như nhảy khỏi xe.
Tôi dám biểu cảm của Tạ Ký Tuấn, chỉ cắm đầu chạy thẳng lớp học.
Có lẽ nhờ sự hổ và bối rối, tốc độ di chuyển của tăng vọt.
Tôi trễ.
Ngược , Tạ Ký Tuấn bước lớp một cách ung dung, đúng lúc chuông báo học vang lên.
Lúc , mới thấy may mắn.
May mà đây, khi đề nghị chung bàn, đã từ chối thẳng thừng với lý do quen bên cạnh.
Nếu , với tình cảnh hiện tại, chắc chắn sẽ như đống lửa, thậm chí thà bỏ học còn hơn.
Suốt cả buổi sáng, thay đổi thái độ, còn bám lấy Tạ Ký Tuấn nữa.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng dám chạm .
Tiết học gần cuối là thể dục.
Ánh nắng giữa trưa chói chang, lười biếng tựa gốc cây duy nhất sân thể dục bóng râm để tránh nắng.
Không vì lý do gì đặc biệt.
Mà là do mẹ sợ đen da.
Bà từng :
“Đàn ông đều là động vật thị giác. Da con trắng trẻo, mềm mại, căng bóng, đến mức thể véo nước, con chẳng cần với họ, họ cũng xem con như tiên nữ mà tôn thờ.
“Còn nếu con chỉ đen một chút, một chút, thì dù liều mạng theo họ xuống tận hầm mỏ, họ cũng bao giờ để mắt đến con.”
Có đúng như ?
Tôi chắc.
việc chạy nhảy đổ mồ hôi sân, sẵn sàng đồng ý cả trăm lần.
Buổi học thể dục nhanh chóng kết thúc.
Tôi cùng mọi trở về lớp.
Vừa cúi đầu xuống, thấy một chiếc hộp trang sức mở toang vứt bàn.
Bên trong trống trơn.
Tôi sững một chút, linh cảm gì đó quen thuộc.
Còn kịp nghĩ kỹ.
Một bàn tay đã nhanh hơn , nhặt hộp trang sức lên.
Là bạn cùng bàn của – Lương Y Huệ.
“Tô Tô, mất đồ ?”
Giọng cô hề nhỏ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều trong lớp.
Tôi chợt nhớ .
Đây chẳng chính là lần đối đầu đầu tiên giữa và nữ chính trong nguyên tác ?!
Trong nguyên tác, tiết thể dục, đã lén nhét sợi dây chuyền của cặp của Hạ Quỳnh, định vu oan cho cô .
kế hoạch chỉ thất bại, mà còn mọi phát hiện rằng sợi dây chuyền của là đồ giả.
Trong khi đã bỏ tiền thật mua nó!
Nghĩ đến đây, cũng nổi.
lúc , sợi dây chuyền của vẫn yên cổ.
Thứ mất… là chiếc vòng tay Tạ Ký Tuấn tặng .
Đó là món quà “tiện tay” ném cho ngày sinh nhật 17 tuổi, rằng đáng giá bao nhiêu.
Thế mà vui vẻ đeo nó ngay lập tức.
bây giờ, đã quyết tâm giữ cách với Tạ Ký Tuấn.
Nếu nữ chính hiểu lầm vẫn còn ý đồ với chỉ vì một chiếc vòng tay…
Thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch !
Vẫn là nên thu tay thì hơn.
Tôi vội vã xua tay, ngăn Lương Y Huệ tiếp tục làm lớn chuyện:
“Không , chỉ là một chiếc vòng tay… đáng tiền mà.”
ngờ, khi câu , Lương Y Huệ kích động hẳn lên.
“Cậu gì? Chiếc vòng tay luôn đeo mất ư?!
“Đó là đá Tô Kỷ, còn là loại băng chủng màu hồng đào, ít nhất cũng đáng giá hơn mười mấy vạn!”
Mười mấy vạn?!
Tôi giật bật dậy.
Bán là thể bằng tiền lương cả năm của mẹ đấy!
Thì , cái gọi là “ đáng bao nhiêu” của nhà giàu… chính là như ?
Tôi chớp mắt hai lần, đầu óc chút trống rỗng.
Lương Y Huệ thì tức giận mặt:
“Rốt cuộc là ai vô liêm sỉ đến mức ăn trộm đồ của Tô Tô! Mau trả đây! Đừng để đích thân lục từng cái cặp!”
Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
Không biết ai là khơi mào, câu chuyện nhanh chóng xoay về phía Hạ Quỳnh.
“Trong lớp , ngoài Hạ Quỳnh , còn ai nghèo đến mức ăn trộm ?”
“Bảo ba mẹ cô dù bán sạch đồ đạc cũng nhất quyết đưa cô trường . Chỉ cần ăn trộm một chiếc vòng tay thôi là thể kiếm vốn .”
Những tiếng chói tai vang lên dứt.
Hạ Quỳnh tức đến đỏ cả mắt, đôi mắt ầng ậc nước, chỉ chực chờ rơi xuống.
Lương Y Huệ thì chút do dự, xông tới định lục cặp của Hạ Quỳnh.
Nhìn thấy mọi chuyện sắp mất kiểm soát, vội vàng ôm ngang eo Lương Y Huệ, ngăn cô :
“Khoan đã!”