Cát Chảy - Chương 4
14
Ngày thứ ba khi trở về Đế Đô, Tạ Huyền vẫn như thường lệ ngoài làm việc, còn ở nhà mày mò làm bánh ngọt.
Hôm nay, vô tình lướt thấy một công thức làm bánh nhỏ, quảng cáo là “ tay là làm ”, thế là gom đủ nguyên liệu, bắt đầu cân bột.
Điện thoại reo lên.
Là một số lạ trong khu vực Đế Đô.
Tôi rửa tay suy nghĩ xem gần đây đặt đơn hàng nào nhận —biết là shipper gọi đến.
Nhấn nút máy, đầu dây bên vang lên một giọng nam trầm.
Hắn gọi tên một cách chính xác.
“Lương Ly?”
Tôi thêm một thìa bột nhỏ bát, cẩn thận làm theo từng bước hướng dẫn.
“Chúng chuyện một chút , về Tạ Huyền.”
50 gram, đủ.
Tiếp theo, cân bơ.
Tôi thờ ơ hỏi:
“Ông là ai?”
Đối phương im lặng trong chốc lát, đó mới chậm rãi trả lời:
“Tôi là cha của Tạ Huyền.”
“Cạch—”
Tôi cúp máy.
Cân bơ thì vẫn tập trung, thể để tâm trí lạc .
Cùng một số gọi tới.
Tôi bắt máy.
Hắn tiếp tục gọi hết lần đến lần khác.
Tôi mất kiên nhẫn, chặn số ngay lập tức.
đổi sang số khác.
Tôi bực bội máy:
“Có chuyện gì?”
Lần , vòng vo nữa, mà thẳng vấn đề.
“Chẳng lẽ cô biết tại nhà họ Lương phá sản ?”
Ngón tay khựng .
Lúc công ty gia đình sụp đổ, mới 17 tuổi.
Lên lớp 12, ba mẹ yêu cầu chuyển ký túc xá ở trường.
Khi , chỉ nghĩ đơn giản là họ tập trung học tập, mất thời gian .
Sau mới biết—
Họ đã bán nhà.
Ba mẹ lo lắng, nên từng về tình hình của gia đình.
Tôi chỉ biết rằng một dự án hợp tác thất bại, nhưng rõ chi tiết.
Tôi dựa quầy bếp, giọng bình tĩnh:
“Ông rằng, là Tạ Huyền làm ?”
Hắn , mang theo chút chế giễu:
“Không. Là .”
Giọng của … giống .
Từ ngữ điệu đến cách nhấn nhá, đều thể phủ nhận mối quan hệ giữa hai họ.
Cái kiểu lười biếng đầy trêu chọc , lúc nào cũng xuất hiện Tạ Huyền.
“Tôi thích đứa con trai , nó giống .”
Ngữ điệu đầy khen ngợi của khiến rợn cả da gà.
Hắn chậc lưỡi, tiếc nuối thở dài:
“Chỉ tiếc là, nó luôn chống đối .
“Nên chỉ thể nghĩ cách ‘nhắc nhở’ nó một chút.”
Tôi siết chặt điện thoại:
“Nói với những điều , ông gì?”
Từ đầu dây bên , thấy tiếng ồn hỗn loạn.
“Bệnh nhân giường số 14 ?
“Ai thả ? Hôm nay còn làm điện giật trị liệu!
“Tìm thấy ! Ở đây!”
“Mẹ nó, ai đưa điện thoại cho ?! Nếu xảy chuyện, ai chịu trách nhiệm?!”
Giữa những âm thanh hỗn loạn đó, thấy tiếng của .
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là cho cô biết thôi.”
“À đúng , con trai chắc sắp cầu hôn cô ?”
“Con dâu , chúc mừng cô tân hôn hạnh phúc.”
“Tút—”
Điện thoại ngắt kết nối.
Một tiếng bíp kéo dài vang lên.
Tôi chợt mất hết sức lực, bàn tay run rẩy.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay, lăn sàn nhà mấy vòng.
Chạm góc tường, rơi xuống đất với một tiếng “chát” chói tai.
15
Tôi thay quần áo, chuẩn tìm Tạ Huyền.
điện thoại của còn nhanh hơn cả hành động của .
Giọng trong điện thoại cẩn trọng, dò hỏi:
“Bé con, nãy em nhận cuộc gọi nào ?”
Xem , cần ngoài nữa .
Tôi xuống mép giường, lướt ngón tay tờ kết quả kiểm tra progesterone lần .
“Có.”
Giọng trầm xuống:
“Hắn gì với em?”
Tôi theo phản xạ định giấu .
chợt nhớ—
Lần , đã với , tin tưởng nhiều hơn một chút.
Nói một cách công bằng, từ nhỏ đến lớn, từng làm gì với .
Chỉ là … thể nào đối xử với như hồi bé nữa.
Tôi hít sâu, nhắm mắt, sự thật:
“Hắn nhà phá sản là do làm.”
Bên điện thoại, thấy rõ ràng sự hoảng loạn trong giọng .
“Tôi…”
Tôi ngắt lời :
“Tạ Huyền, đừng làm phiền , để yên tĩnh một chút.”
Tôi vùi đầu gối, kéo chăn trùm kín , ngủ một giấc thật dài.
Trong giấc mơ, thấy tiếp đoạn của lần đầu tiên gặp .
Khi đó, Tạ Huyền vẫn còn là một đứa trẻ.
Mẹ còn ai thân thích.
Việc mai táng do ba mẹ lo liệu.
Không một ai đến tham dự, đám tang đơn sơ đến mức lạnh lẽo.
Tôi bia mộ, cúi vái bà .
Tạ Huyền lặng lẽ bên .
Anh yên lặng chằm chằm bức ảnh phụ nữ đang nở nụ rạng rỡ bia mộ.
Anh nhẹ giọng :
“Tôi hận bà.”
Giọng nhỏ, nhỏ.
Chỉ — gần nhất—mới thấy.
Tôi cắn môi, khẽ :
“Xin .”
Anh đầu , ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Rồi—
Đó là lần đầu tiên xoa đầu .
“Không em.
“Là bà .”
16
Tôi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, bên ngoài trời đã chạng vạng.
Hoàng hôn mưa, ánh nắng chiều rực rỡ và lộng lẫy đến chói mắt.
Tôi đất, lặng lẽ màn đêm ngoài cửa sổ nuốt chửng lấy ánh hoàng hôn.
Căn phòng từng chút một chìm bóng tối.
Tạ Huyền về muộn hơn bình thường.
Mãi đến khi bầu trời đen kịt, cửa mới ai đó đẩy .
Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến, dừng .
Chỉ cách ba bước chân.
Anh chạm , chỉ nhẹ nhàng :
“Sàn nhà lạnh, đừng đất.”
Tôi chớp mắt, cảm thấy đôi mắt khô khốc.
Quay đầu , hỏi:
“Tại ôm ?”
Vòng tay của ngay lập tức siết chặt lấy .
“Tôi cứ tưởng em gặp .”
Thì là .
Tôi vùi mặt lồng ngực , giọng chút nghẹn :
“Vậy… đã thăm ba mẹ ?”
“Rồi.”
Thực , năm nào chúng cũng .
Năm nào cũng mộ, với ba mẹ rằng sẽ chăm sóc thật .
Tôi tựa ngực , thấy ba nhịp tim hòa .
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Của , của , của đứa bé.
Tôi thì thầm:
“Anh ơi, ngày mai chúng thăm ba mẹ ?”
Anh nâng mặt lên, hôn thật sâu.
Tôi vòng tay qua cổ , đón nhận nụ hôn , ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ.
Đèn đường, ánh trăng và những vì hòa , chói lóa đến mức khiến nhức mắt.
Từng giọt nước mắt của lặng lẽ rơi xuống.
Rơi ngày càng nhiều.
Tạ Huyền lau sạch những giọt nước mắt , nhưng vẫn thể ngừng .
Tôi giải thích:
“Ánh sáng chói quá, làm mắt cay.”
Anh gật đầu:
“Ở trong bóng tối quá lâu, khi thấy ánh sáng, sẽ chảy nước mắt.”
17
Mẹ thích lan hương.
Ba thích hoa.
Nên năm nay, cũng giống như mẹ, ba nhận một bó lan hương.
Trong bức ảnh bia mộ, ba mẹ đang mỉm với chúng .
Tạ Huyền khẽ với họ:
“Ba mẹ, con sẽ chăm sóc thật cho Tiểu Ly và con của chúng con.”
Hương hoa lan tỏa trong gió.
Nồng đậm mà thanh khiết.
Đó là lời tưởng niệm vĩnh hằng.
( Kết thúc )