Cô Ấy Là Mặt Trời - Chương 5
24
Về đến nhà, Thẩm Hoài Nam bám lấy rời, theo đó.
Như thể về làm một Omega cảm giác an như thuở ban đầu.
Tôi đối mặt:
“Sao thế? Còn sợ ?”
“Kỷ Yến Lễ mười mạng cũng nổi đây , yên tâm .”
Cậu gì, chỉ nắm chặt tay buông.
ánh mắt hề sự sợ hãi, chỉ một cảm xúc sâu kín khó đoán.
Kể từ khi nhận pheromone của khiến khó chịu, Thẩm Hoài Nam tự giác chuyển sang ngủ riêng, tỏ buồn.
hôm nay ôm gối cửa phòng .
“Em thể ngủ với chị ?”
Khi Omega bất an, họ luôn theo bản năng tìm đến Alpha tin tưởng.
Tôi vẫn đang cầm sách, vén chăn lên:
“Lên .”
Cậu leo lên giường, dù giường còn rộng nhưng vẫn cố chui về phía .
Chỉ đến khi sát bên, ôm lấy eo mới chịu dừng .
Chắc hôm nay dọa sợ nhẹ, xoa đầu .
Cậu đặt tay lên quyển sách đang :
“Chị thể… ngừng ?”
…Được thôi.
Tôi gập sách , tắt đèn, cùng xuống.
Cậu rúc đầu cổ .
“Lạc Tri.”
Tôi gối tay lên trần nhà: “Sao?”
Cậu bất ngờ hỏi:
“Chị thể… đánh dấu em ?”
Không khí ban đêm vốn đã yên tĩnh, giờ đến cả thở cũng như ngưng .
Dấu ấn của Kỷ Yến Lễ Thẩm Hoài Nam đã tẩy bỏ trong quá trình điều trị.
Một lúc lâu , mới lấy giọng của :
“Vì em sợ ?”
Trên một Omega đánh dấu sẽ toát pheromone của Alpha đã đánh dấu, để cảnh báo những Alpha khác, tạo cảm giác an cho chính Omega.
“Không.”
Cậu :
“Em sợ .”
“ em sợ thể bảo vệ chị, cũng sợ giữ chị.”
Cậu sợ khi trở làm Alpha, sẽ rời xa , nên mới để một chút dấu vết.
Thẩm Hoài Nam bắt đầu hôn nhẹ lên cổ , từng chút từng chút một, thở dần trở nên gấp gáp.
Tôi nghiêng đầu né tránh môi , chỉ sượt qua khóe môi , nhưng vẫn chịu buông tha.
Cuối cùng thậm chí còn đè lên , thể chất của rõ ràng đã mạnh hơn nhiều.
Tôi nâng giọng:
“Thẩm Hoài Nam.”
Cậu khựng , chậm rãi dừng , co trong vòng tay .
Giọng mang theo chút buồn bã:
“Trong mắt chị, em chỉ là một vụ án thôi ?”
Tôi với :
“Không .”
“Có thể bây giờ em chỉ đang dựa dẫm nhiều quá. Chờ khi em trở làm Alpha, chúng sẽ tiếp.”
Tôi đắp chăn cho , gần như lệnh:
“Ngủ .”
24
Gần đây vệ sĩ theo sát cả lẫn về.
Kỷ Yến Lễ mấy lần tới gây chuyện, nhưng đều thể đưa Thẩm Hoài Nam .
Tuy nhiên, dường như đã phát hiện điều gì đó.
Kỷ Yến Lễ vượt qua , chằm chằm Thẩm Hoài Nam:
“Cái mùi là gì ?”
Tôi lập tức lệnh cho quản gia:
“Tiễn khách!”
Việc điều trị cho Thẩm Hoài Nam hiện tại đang giai đoạn then chốt, nếu kẻ điên phát hiện thì chắc chắn sẽ phát rồ lên mà ngăn cản.
Tôi đang định hỏi giáo sư Lôi Ân xem thể chuyển liệu trình về nhà .
Ít như sẽ an hơn một chút.
Đột nhiên, quản gia mang đến cho một đoạn video giám sát:
“Tiểu thư, mời cô xem cái .”
Thời gian màn hình là lúc rạng sáng, bức tường bên ngoài yên tĩnh sừng sững.
Có vẻ như chẳng chuyện gì xảy , nhưng kỹ thì ở góc phía màn hình lộ một vạt áo.
Vạt áo tung bay từ lên , vượt qua tường rào.
Là quần áo tự tay mua cho , đương nhiên nhận .
Rạng sáng, Thẩm Hoài Nam né tránh camera, một trèo ngoài. Xem thân thủ cũng khá đấy.
Tôi màn hình hỏi quản gia:
“Có thể tra camera ngoài ? Cậu đã ?”
Quản gia cúi :
“Là phòng khám của giáo sư Lôi Ân.”
“Tuần Thẩm đã ngoài ít nhất ba lần.”
Chiếc màn hình mỏng trong tay phát âm thanh như sắp vỡ vì bóp quá chặt.
Cậu mà giấu , tự ý tăng tần suất điều trị.
Bảo mấy sáng nay sắc mặt luôn trắng bệch.
Tôi dặn quản gia đừng để lộ chuyện ngoài, đồng thời tăng cường bảo vệ.
Đêm đó, chờ trong phòng.
Quả nhiên, đúng một giờ sáng, phòng bên cạnh vang lên tiếng động.
Âm thầm đếm cách, vài giây , lặng lẽ bám theo Thẩm Hoài Nam.
25
Xem đã đã làm chuyện ít lần, động tác vô cùng thành thạo.
Chưa đầy nửa tiếng đã đến phòng khám của giáo sư Lôi Ân.
Cậu gõ nhẹ hai cái, Lôi Ân mở cửa, mặt đầy khó xử:
“Sao tới nữa? Mới điều trị cách đây hai hôm mà.”
“Quá nóng vội sẽ xảy sai sót, đến thần tiên cũng cứu nổi .”
Thẩm Hoài Nam nhẹ:
“Thầy yên tâm, em biết chừng mực.”
Giáo sư Lôi Ân gần như đóng cửa bằng đinh sắt:
“Cậu dễ lắm. Nhỡ Lạc Chi biết chuyện mà tìm tính sổ thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch .”
“Chị sẽ biết .”
Thẩm Hoài Nam nhẹ nhàng kiên quyết giữ lấy cửa.
Giáo sư còn định gì đó, đột nhiên liếc về phía , sắc mặt cứng đờ:
“Xong .”
Tôi bước lên phía , hai kẻ cấu kết với :
“Rất tiếc, biết .”
Giáo sư kiếm cớ tránh , trong phòng khách chỉ còn và Thẩm Hoài Nam.
Cậu cúi đầu, trông như sẵn sàng chịu mắng chịu đánh.
“Tại giấu em?”
“Vì em sẽ cho phép.”
“. Vậy thì tại biết rõ là em cho mà vẫn làm chuyện nguy hiểm như ?”
Thẩm Hoài Nam im lặng.
“Nói .”
Bình thường mềm mại là thế, thật bướng bỉnh đến mức mười con trâu cũng kéo .
Bày bộ dạng đáng thương cho ai xem?
Càng nghĩ càng tức, chợt bật lạnh:
“Giờ em giỏi , đến mức thèm bàn với nữa?”
“Trong mắt em, chẳng khác gì một giúp việc chứ gì?”
Cậu bắt đầu luống cuống:
“Không như !”
Tôi thèm để ý đến , bỏ :
“Đã thì, giúp việc như coi như cũng làm tròn bổn phận .”
“Từ giờ em tự lo .”
Thẩm Hoài Nam vội vàng kéo tay , ánh mắt hoảng loạn:
“Em bao giờ nghĩ như !”
Tôi định giật tay , nhưng ôm chặt từ phía .
Cậu sợ rời , từng chữ từng chữ như dốc hết lòng mà :
“Em sốt ruột.”
“Vì cơ thể Omega thể bảo vệ chị.”
“Em biết Kỷ Yến Lễ điên đến mức nào.”
“Hắn nhất định sẽ tay với chị, còn em chỉ khiến chỉ thêm phiền phức, chẳng làm gì.”
“Mỗi ngày em đều sợ… sợ một ngày về nhà còn thấy chị ở đó nữa.”
Giọt nước mắt mát lạnh rơi lên cổ , ôm chặt:
“Với , chẳng chị từng , đợi em trở thành Alpha sẽ cho em một câu trả lời ?”
Tôi ngạc nhiên , ngờ câu kh đó buột miệng ghi nhớ đến .
“Em nhanh chóng trở thành Alpha.”
“Em chứng minh cho chị thấy, tình cảm của em dành cho chị sẽ bao giờ thay đổi.”
dù thì vẫn thấy giận.
Không thể đạt đồng thuận nghĩa là quyền né tránh việc giao tiếp.
Cậu cũng biết làm sai, cúi đầu nhỏ giọng nhận :
“Em biết em sai , sẽ lần nữa.”
“Sau em sẽ với chị mọi chuyện, cho dù chị đồng ý, em cũng sẽ cố gắng thuyết phục.”
“Thật sự sẽ lần nữa , đừng giận nữa mà.”
Lúc cảm thấy, nắm thóp đến mức còn lối thoát là .
Tôi cũng hiểu mọi chuyện thành thế .
Tôi và giáo sư ngoài phòng cách ly, trong nơi Thẩm Hoài Nam đang bắt đầu điều trị.
Lôi Ân vuốt râu:
“Cuối cùng cũng thương lượng xong ?”
Thẩm Hoài Nam bảo hãy tin .
Cậu đang cố chấp tỏ mạnh mẽ, mà là thật sự hiểu rõ giới hạn chịu đựng của bản thân, nên mới yêu cầu điều trị.
Cậu lau nước mắt bên khóe mắt, rằng luôn ghi nhớ lời .
Sẽ hấp tấp, sẽ khiến lo lắng.
Lôi Ân thở dài cảm thán:
“Omega thế cô nhặt ở ?”
Tôi lườm ông một cái:
“Ông tự ý tiến hành điều trị mà báo với ủy thác, cần giấy phép kinh doanh nữa ?”
Ông vội vàng đổ thừa:
“Là tự đồng ý đấy chứ.”
Tôi lạnh:
“Tôi mới là trả tiền, ngày mai ông sẽ nhận thư từ luật sư của .”
“Ê, cô…”
Số lần điều trị còn nhiều, dường như Thẩm Hoài Nam thật sự chịu .
Vẻ mặt còn đau đớn như lần đầu nữa.
Trên màn hình, dữ liệu liên tục nhảy lên.
Lôi Ân trầm ngâm một lát:
“Có lẽ… nếu tăng cường độ lên một chút, lần điều trị sẽ là lần cuối cùng.”
“Cuối cùng? Ý ông là thành chuyển hóa ?”
“ .”
Kỳ Yến Lễ lần im lặng quá lâu, biết đang âm mưu chuyện gì.
Thẩm Hoài Nam tất nhiên là chuyển hóa sớm thì càng .
… rủi ro quá lớn.
Không biết từ khi nào Thẩm Hoài Nam đã mở mắt về phía .
Cậu thấy .
Như thể cảm nhận sự do dự của , nhẹ nhàng chớp mắt với một cái.
Tôi thở dài bất lực:
“Biết , tăng .”
Lôi Ân điều chỉnh dữ liệu và thuốc thử, cuối cùng như gõ nhát búa định mệnh, ấn nút khởi động.
Bằng mắt thường thể thấy cơ bắp của Thẩm Hoài Nam bắt đầu co rút, gân xanh nổi lên.
Tôi siết chặt nắm tay, ép .
Cậu đang cố gắng thích nghi và chịu đựng, vẻ mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Cánh cửa màu đen vàng phá tung từ bên ngoài, một vệ sĩ mặc đồ đen đá bay , đập mạnh tường.
Kỳ Yến Lễ xuất hiện ở sân, phía là của .
Vệ sĩ của đang đánh kịch liệt với dẫn theo.
Kỳ Yến Lễ thong dong bước :
“Tôi mà, Thẩm Hoài Nam giống như trạng thái .”
“Quả nhiên là mấy đang giúp em hồi phục tuyến thể.”
Vệ sĩ cản hết, rõ ràng đã chuẩn .
Hắn nghiền tàn thuốc chân:
“Nghe , chỉ cần quá trình điều trị gián đoạn, tuyến thể sẽ phá hủy vĩnh viễn.”
“Như em sẽ mãi mãi ở bên .”
Kiểu nhân cách phản xã hội , thật sự cạn lời.
Dù cũng là Alpha cấp cao như , hề sợ .
Bước lên một bước, chắn cửa phòng cách ly:
“Loại như mà còn sống đến giờ, đúng là trời mắt.”
Ánh mắt rời khỏi phòng cách ly, chuyển sang .
“Lạc Tri, cho cô một cơ hội cuối cùng…”
Tôi khẩy:
“Anh sủa cái gì ?”
Ngay khoảnh khắc đó, rút súng.
Tôi: “…”