Cô Ấy Là Mặt Trời - Chương 6
Thật là chơi chút nào.
Tiếng súng vang lên, nhào về phía chỗ nấp, viên đạn xuyên thủng sàn nhà.
Mấy phát súng liên tiếp khiến thể đến gần .
Đột nhiên, xoay nhắm thẳng phòng cách ly.
Tôi căn bản kịp chạy đến chắn!
Tiếng súng vang lên, nhưng là âm thanh viên đạn găm cơ thể.
“Giáo sư Lôi Ân!”
Ông lão dùng lưng đỡ viên đạn đó, và ấn nút phong tỏa.
Phòng cách ly đóng bằng lớp thép, đạn thể xuyên qua.
Ông run rẩy ngã xuống, còn quên chỉ tay về phía :
“Cô… cô nhớ… bồi thường… tiền…”
Nhân lúc kịp súng , lao lên giữ chặt tay .
Hắn phản ứng cực nhanh, lật tay bóp cổ .
Tôi mượn lực lật , dùng chân kẹp lấy cổ , quật mạnh xuống đất.
Khẩu súng rơi , cách đó xa.
Kỹ năng đánh cận chiến của bằng , bế lên đập mạnh xuống đất.
Cơn đau như thể nội tạng nghiền nát.
Tôi phun một ngụm máu, kìm buông tay.
ngay khi chạm súng, túm lấy chân kéo mạnh.
Nhanh hơn , bật dậy, vớ lấy một mảnh gỗ vỡ gần đó đâm thẳng cổ .
Hắn giơ tay đỡ.
Mũi gỗ sắc nhọn rạch một đường sâu lòng bàn tay .
Trong thế giằng co, lệch , thúc đầu gối thật mạnh bụng .
Tôi cảm nhận rõ cảm giác nội tạng như vỡ tung.
Máu liên tục trào , ôm lấy bụng, quỳ xuống đất dậy nổi.
Trong lúc vùng vẫy quỳ gối, thấy Thẩm Hoài Nam trong phòng cách ly vẫn đang nhắm chặt mắt.
Cậu dường như cảm nhận ánh mắt của , cố gắng mở mắt nhưng bất lực.
Các chỉ số màn hình dao động bất thường.
Ngay đó, súng của Kỷ Yến Lễ đã nổ, viên đạn xuyên qua vai .
Cơn đau dữ dội khiến hét lên.
Không còn đường lui, ép đến tuyệt lộ.
Nòng súng dí thẳng trán , :
“Chống , bao giờ kết cục .”
Lần … lẽ thật sự qua khỏi.
Lúc nào cũng kết thúc thảm hại, chẳng lẽ thể cho một cái kết ?
Từ góc của , đã còn thấy Thẩm Hoài Nam nữa.
Tiếc thật… câu trả lời mà , vẫn kịp .
28
tiếng súng mãi vẫn vang lên.
Tôi mở mắt .
Một bàn tay thon dài giữ chặt lấy khẩu súng, ngón tay cò nhúc nhích.
Tôi ôm lấy vết thương, ngẩng đầu lên .
Thẩm Hoài Nam chắn mặt , chắn giữa và Kỷ Yến Lễ.
Tôi thậm chí rõ động tác của .
Chỉ thấy một cái vung tay, khẩu súng đã đoạt lấy.
Ngay đó, một tiếng “rầm”, Kỷ Yến Lễ đá văng , đập mạnh cánh cửa sắt.
Việc điều trị đã tất thời hạn!
Thẩm Hoài Nam… đã trở thành Alpha .
Cậu cao lớn hơn nhiều, ánh mắt sắc bén, cả khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi sững .
Thẩm Hoài Nam cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lòng:
“Ráng chịu một chút, ngay.”
Khí thế Alpha mạnh mẽ bao quanh , bước về phía Kỷ Yến Lễ.
Giờ đây tuyến thể của đã trưởng thành, cơ thể đang ở trạng thái đỉnh cao.
Đối đầu với Kỷ Yến Lễ, rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Dù là sức mạnh tốc độ đều vượt trội .
Kỷ Yến Lễ quật xuống đất biết bao nhiêu lần.
Giáo sư sai, Thẩm Hoài Nam đúng là một Alpha cấp S hiếm .
Chẳng mấy chốc, Kỷ Yến Lễ mặt mũi bê bết máu.
Hắn gào lên với Thẩm Hoài Nam:
“Tôi yêu em đến , em đối xử với như thế?!”
“Làm Omega của ? Tôi sẽ mãi mãi bảo vệ em mà!”
Thẩm Hoài Nam giẫm lên chân , lạnh lùng :
“Thứ tình yêu, mà là sự phục tùng và ngoan ngoãn. Anh chỉ một con chó mà thôi.”
“Loại như … xứng để đến chữ yêu.”
Ánh mắt lạnh băng:
“Nếu một lần nữa, sẽ cứu .”
“Cũng sẽ cho cơ hội làm tổn thương yêu.”
“Đáng lẽ nên chết từ ngày đó.”
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi ngất , thấy cảnh sát cuối cùng cũng đã tới.
Thẩm Hoài Nam quỳ xuống mặt , tay đầy máu.
Tôi an ủi , nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Tay run lên, cuối cùng cẩn thận bế lên, giọng nghẹn trong cổ họng:
“Lạc Tri, về nhà thôi.”
29
Không biết bao lâu , mới đủ sức mở mắt.
Cảm giác như thân xe cán qua, đau đến tận xương cốt.
Chưa kịp nhúc nhích, mùi hương quen thuộc mà xa lạ liền ập đến gần.
Thẩm Hoài Nam giúp kê gối, nhẹ nhàng đỡ dậy.
Thật sự cảm giác như sống từ cõi chết.
Cậu đút uống một ngụm nước, bên cạnh .
Sự dịu dàng đặc trưng của Omega đã biến mất .
Đôi mắt sâu hơn, sống mũi cao thẳng – khuôn mặt điển hình của một Alpha.
Ánh mắt sắc lạnh thẳng khiến cảm thấy như dã thú chằm chằm.
Thay đổi quá lớn, nhất thời quen .
Tôi ho nhẹ một tiếng, mở lời:
“Giáo sư Lôi Ân thế nào ?”
Cậu : “Không nguy hiểm đến tính mạng, đã chuyển sang phòng bình thường .”
“Vậy .”
Căn phòng rơi im lặng.
Thật quá tàn nhẫn, để một bệnh nhân mới tỉnh như cố gắng tìm chuyện để .
Bất ngờ, Thẩm Hoài Nam dậy.
Tôi cứ tưởng định rời .
Quả nhiên, trở thành Alpha sẽ khác – cảm giác trở nên xa cách.
Tôi mím môi, định để nghỉ ngơi một chút.
cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy .
Tôi ngẩn – vai của Alpha đúng là rộng hơn thật.
Tôi cảm nhận lông mi của chạm cổ , ươn ướt.
Tôi đặt tay lên lưng :
“Sao ?”
Một lúc , nghẹn ngào:
“Em suýt nữa thì kịp.”
Tôi hiểu đang gì.
Tôi khẽ , an ủi:
“Không ‘suýt nữa’. Nếu số phận để đến kịp thì chắc chắn em sẽ đến kịp.”
Cậu ôm lâu, như thể đang ngừng xác nhận sự tồn tại của .
Khoảnh khắc bật … mới thật giống ngày xưa.
30
Suốt thời gian dưỡng thương, Thẩm Hoài Nam luôn ở bên chăm sóc từng li từng tí.
Từ việc mặc đồ, đút cơm, cho đến dắt ngoài tản bộ, tắm nắng — tất cả đều do tự tay làm.
Thậm chí còn định đỡ vệ sinh, đến mức đuổi ngoài.
Cậu bắt đầu trở nên vô liêm sỉ:
“Chị sợ gì chứ? Chẳng chị cũng từng thấy hết của em ?”
Tôi đùa một câu:
“Hồi đó suy nghĩ đen tối gì .”
Mãi một lúc mới nhận , câu đó đã vô tình chạm một chủ đề vẫn từng thẳng thắn với .
Tôi đang định đóng cửa tránh né thì đáp:
“Ừ, nhưng em .”
Tôi thầm trách bản thân lỡ lời, khiến mọi chuyện giữa chúng ngày càng mơ hồ khó đoán.
Thẩm Hoài Nam bắt chước cách từng làm, bế ngoài tắm nắng.
Tôi cạn lời:
“Tôi tự mà.”
Cậu :
“ em bế chị.”
Tôi cảm giác chẳng khác nào cây đậu trong trò “Plants vs Zombies”, cứ tấn công dồn dập, đến mức còn sức phản kháng.
Khi đã đủ khỏe để ngoài, chúng mang quà tới bệnh viện thăm giáo sư Lôi Ân.
Ông số mạng lớn, viên đạn trúng nội tạng, chỉ mắc kẹt ở xương bả vai, giờ đang nửa nửa xem TV.
Vừa thấy Thẩm Hoài Nam bước , ông đã tươi:
“Tốt, lắm! Tôi biết ngay nhầm . là nhân tài hiếm .”
Thẩm Hoài Nam gật đầu lễ phép:
“Cảm ơn giáo sư. Nếu nhờ ông, lẽ hôm nay đã còn ở đây.”
Tôi lườm nhẹ, cũng góp công lớn đấy chứ, cảm ơn luôn?
Thẩm Hoài Nam gọt táo cho , chống chân sofa ăn xem hai chuyện.
Không hiểu từ , giáo sư Lôi Ân rút cây gậy nhỏ, đập một phát:
“Ngồi đó như ông cụ non, để thằng bé Nam phục vụ tận tình. Còn dám ăn cả táo nó mua cho !”
là già mà khỏe, đánh đau phát .
Táo đó rõ ràng là trả tiền!
May mà Thẩm Hoài Nam kịp xen chuyện chuyên môn, chuyển hướng chú ý của ông.
Lúc sắp rời , Lôi Ân gọi .
Với vẻ mặt tiếc nuối như thể hoa cắm nhầm bãi phân trâu:
“Lo mà đối xử với , bớt làm mấy chuyện ngốc nghếch . Đừng tưởng tí tiền là thể bắt nạt nó.”
Tôi còn kịp phản bác, Thẩm Hoài Nam đã nắm tay :
“Yên tâm giáo sư, chị là với cháu nhất.”
Tôi nghẹn lời, cảm thấy như đang nuốt cay mà ai thấu hiểu.
Từ bao giờ mà hiểu lầm là Alpha cặn bã thế?
Mà rõ ràng, bây giờ hạ gục chính là .
31
Mất vài tháng, cuối cùng cũng bình phục.
Trường của Thẩm Hoài Nam đang nghỉ hè, nhiều sinh viên tranh thủ thời gian học du lịch nước ngoài.
Tôi nghĩ, thương tích của đã lành, tình cảm của với cũng xem như đã báo đáp xong.
Có lẽ đã đến lúc để lựa chọn tương lai riêng.
Khi Thẩm Hoài Nam trở về, thấy bàn đặt mấy tờ hợp đồng.
“Cái là gì ?”
Tôi mở cho xem:
“Em xem , mấy căn nhà mua cho em, thích căn nào thì chọn.”
Cậu nhíu mày hỏi:
“Có ý gì ?”
Tôi ngập ngừng, :
“Kỷ Yến Lễ đã bắt, gia đình Kỷ gia cũng đang rối ren. Em đã tự do, còn ở cạnh nữa. Em thể bất cứ em .”
Cậu cúi đầu, gương mặt phần căng cứng:
“Ý chị là… chị đuổi em ?”
Tôi lắc đầu:
“Không . Nếu em về, luôn chào đón.”
“Lạc Tri.”
Cậu gọi tên :
“Chị vẫn trả lời câu hỏi của em.”
“Em…”
Tôi mắt , thốt nên lời.
Cậu ép sát từng bước, rõ ràng là đầy áp lực, nhưng lời mềm yếu đến mức khiến tim tan chảy:
“Em thích chị.”
“Dù em là Omega Alpha, em chỉ thích chị.”
“Không vì báo đáp, cũng vì bản năng, đơn giản chỉ là thích.”
“Tại chị cứ đẩy em hết lần đến lần khác?”
Tôi biết bản thân phần né tránh tình cảm.
Vì từ nhỏ tới lớn, từng ai trao cho thứ tình cảm mãnh liệt, đầy đủ.
Lần đầu tiên ai đó trao hết trái tim, mừng sợ.
“Chị ghét em ?”
Tôi lắc đầu:
“Không .”
“Vậy chị thích em ?”
Tim đập loạn, từng bước ép sát:
“Thích em ?”
Cậu dồn tường, cách chỉ còn vài centimet.
Ánh mắt sáng rực trong đêm, ngay cả nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cũng trở nên lạ thường.
Tôi im lặng, khiến ánh sáng trong mắt dần tắt.
Thấy khóe môi khẽ chùng xuống, biết làm buồn.
Cậu chuẩn lùi , nhưng kéo cổ áo .
Tôi dùng hết sức, hôn lên môi .
-Hết-