Đại Hiệu Diên - Chương 3
8
Nếu nhờ Yến Lăng Tiêu xuất thân danh môn thế gia, liều bảo vệ, e rằng đã bỏ mạng nơi thôn dã từ lâu. Sư tôn sẽ chẳng thu làm đồ , càng chuyện trở thành phong chủ Tu Di Phong, chốn dung thân.
Thế nhưng giờ đây, khiến Yến Lăng Tiêu các trưởng lão vây công, chỉ còn cách một bước là rơi cảnh vạn kiếp bất phục.
Ta tuyệt đối chấp nhận kết cục . Cụp mắt, ghé sát tai Yến Lăng Tiêu thì thầm:
“Sau nhà một trận pháp truyền tống, cầm chân các trưởng lão, mau đưa nhóc con rời .”
Nói xong, đợi đáp lời, lập tức bay lên nghênh chiến đám trưởng lão.
Ta là một trận tu, chiến lực bằng Yến Lăng Tiêu, nhưng nếu đến việc kéo dài thời gian, dây dưa đối thủ, đôi chút sở trường.
Chỉ cần giam chân bọn họ trong trận pháp tự bạo, Yến Lăng Tiêu và nhóc con sẽ cơ hội thoát thân.
Trước khi dẫn động trận pháp, ngoái đầu bóng lưng rời , kìm nén luyến tiếc, hạ quyết tâm khởi động đại trận.
May mắn thay, khi bày trận pháp , đã tìm mấy khối linh cốt của linh thú trong bí cảnh, khiến uy lực trận pháp mạnh hơn gấp bội.
Thế nhưng các trưởng lão cũng hề dễ đối phó, liên tục công kích trận pháp.
Mỗi đợt tấn công càng mãnh liệt, chống đỡ vô cùng khó khăn, mặt hiện lên từng đạo huyết văn đỏ tươi.
Đại trưởng lão giơ tay chỉ , cất giọng quát lớn:
“Chính tên nghiệt súc huyết mạch bất minh vọng tưởng lật đổ huyết mạch chính thống, đẩy Thiên Diễn Tông cảnh đại nghịch bất đạo!”
“Phải giết ngay tại đây!”
Luận điệu về huyết mạch đã suốt ngàn năm, vốn nên sớm chai sạn.
hôm nay, lời của đại trưởng lão tiết lộ một tin tức—bọn họ đã biết thân phận của nhóc con .
nhớ rõ, khi Yến Lăng Tiêu tìm đến , vẫn hề biết điều gì.
Chỉ trong chớp mắt, sống lưng lạnh toát, mọi uẩn khúc lập tức sáng tỏ.
Ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt ôn hòa, mỉm của Y Phong phong chủ. Nàng xuất thân từ một chi bên của đại trưởng lão, luôn coi thường.
Còn đại trưởng lão, từ khi sư tôn ngã xuống, chính là kẻ khả năng kế vị tông chủ nhất.
Chuyện khiến ngờ nhất là chỉ trong một khoảnh khắc phân tâm, trận pháp đã xuất hiện vết rạn nứt nhỏ.
Ta thảm, vận chuyển bộ chân khí về đan điền, chút do dự lao thẳng đám đông.
Lạ thay, nỗi đau đớn chờ đợi ập đến.
Ta ai đó ôm chặt từ phía .
Yến Lăng Tiêu dụi mặt má , giọng trầm thấp:
“Tiểu tử đã đưa .”
“Đệ đã đồng ý kết thành đạo lữ với , tự nhiên cùng sinh cùng tử.”
Lời dứt, bản mệnh kiếm của khỏi vỏ.
Yến Lăng Tiêu vốn đã bên bờ vực mất kiểm soát, dù thực lực vượt xa các trưởng lão, thể lấy một địch mười?
Chẳng mấy chốc, từng đạo kiếm thương chồng chất lên thân thể , khiến y phục sẫm màu nhuộm đầy máu tươi, trận pháp cũng vỡ nát tan tành.
Ta ngã tựa vách tường, bất lực Yến Lăng Tiêu từ trung rơi xuống.
Trước khi ý thức chìm bóng tối, bên tai vang lên một tiếng thở dài thật khẽ.
Ta trông thấy đại địa nứt từng khe sâu, nuốt chửng và Yến Lăng Tiêu.
9
Lần nữa mở mắt, trong động tối đen như mực.
Yến Lăng Tiêu hôn mê bất tỉnh bên hồ băng, mấy phiến minh thạch rải rác xung quanh tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Ta cố nén đau đớn, bò đến bên , nắm lấy cổ tay xem xét thương thế, kìm nổi mà rơi lệ.
Toàn thân nóng rực, đan điền vỡ nát, linh căn hủy hơn nửa, một chân đã bước quỷ môn quan—đây chính là tình trạng hiện tại của Yến Lăng Tiêu.
Ta buộc bình tĩnh, lục tìm trong ký ức các phương pháp chữa thương.
định bắt đầu, bỗng một luồng sức mạnh kỳ lạ mà quen thuộc kéo bóng tối.
Trong màn đêm, chỉ một cuốn bí thư tỏa ánh sáng trắng.
Vừa lật mở trang sách đầu tiên, đã cuốn hồi ức của linh thú “Loại”.
【Linh miêu nhất thể, tự thành âm dương.】
Ta theo bản năng xuống bụng , trong lòng đã quyết định.
còn kịp tiếp tục lật xem, một giọng tức tối vang lên bên tai:
“Tiểu hỗn huyết trưởng thành, dám hao tổn tinh huyết nuôi dưỡng nam nhân hoang dã?”
“Không đúng, ngươi còn sinh cho một đứa nữa?”
“Ta đã bảo , kiếm tu kẻ nào hồn, đáng nên cứu !”
Mũi cay cay, bí ẩn về huyết mạch đã vây hãm ngàn năm giờ chỉ cần đưa tay là chạm đến, nhưng đã còn để tâm nữa. Ta chỉ biết một điều:
“Tiền bối, chỉ cần tiếp tục song tu, là thể cứu sư đúng ?”
Giọng bỗng dưng im bặt, chẳng chịu thêm một lời.
đây là cơ hội duy nhất của .
Cắn chặt răng, ôm lấy Yến Lăng Tiêu, lao xuống hàn đàm.
Nước lạnh thấu xương cuốn vết máu và y phục rách nát, chỉ còn nóng bỏng tựa như thiêu đốt trong lòng bàn tay .
Ta tủi thân mà hôn lên đôi môi mỏng của :
“Sư , Yến Lăng Tiêu, giúp … Lần thật sự thể một làm .”
Chỉ tiếc rằng, Yến Lăng Tiêu vẫn hôn mê, chẳng thể đáp lời .
Ta đành cố gắng điều hòa khí tức, nhưng bận rộn nửa ngày mới thể mở đầu.
Ngay khi định chìm xuống nước thử lần nữa, một cơn đau nhói ập đến, trong đầu nhồi một quyển công pháp song tu dành riêng cho “Loại”.
“Hừ! Không công pháp, ngươi dù hút khô cũng chẳng cứu nổi .”
Ta bừng tỉnh, mừng rỡ :
“Đa tạ tiền bối!”
Bóng tối truyền đến tiếng khẽ.
Ta đáp , lập tức vận chuyển công pháp.
Đến khi thở định, nội thương của Yến Lăng Tiêu đã hồi phục, tu vi chẳng những suy giảm mà còn tiến thêm một bước, thể xưng là nhất nhân trong giới tu chân.
Lúc , mới an tâm chìm giấc ngủ.
10
Khi tỉnh dậy, thân khô ráo, ấm áp, nhưng bên cạnh lấy một bóng .
Nhận điều đó, giật bật dậy, nhưng chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống.
Ngay khoảnh khắc đầu gối sắp va tảng đá, một cánh tay từ phía ôm chặt lấy , nhấc bổng lên.
Yến Lăng Tiêu ôn nhu : “Cẩn thận.”
Nghe thấy thanh âm vẫn dịu dàng như , hốc mắt nóng lên, vội xoay :
“Sư chỗ nào khỏe chăng?”
Yến Lăng Tiêu đáp, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy , gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng gần.
Ta theo bản năng nhắm mắt .
nụ hôn mà mong đợi từ lâu chậm chạp rơi xuống.
Ta bối rối mở mắt, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , trong đó là tình ý cuồn cuộn suýt nhấn chìm .
Yến Lăng Tiêu nhẹ nhàng cọ mũi :
“Những ngày rời , chẳng hề chút nào.”
Ta khẽ mở miệng định giải thích, nhưng đột nhiên lời xin :
“Xin , để chờ lâu .”
“A Minh còn nhớ lúc trúc cơ, đã hôn mê suốt một thời gian dài ?”
Ta ngẩn , nhẹ gật đầu. Đích thực đã chuyện như .
“Ta tìm thấy nguyên nhân trong cổ tịch của Yến gia. Đó là do huyết mạch còn trong quá mức cường đại.”
Ta cau mày , hiểu nhắc đến chuyện .
Yến Lăng Tiêu né tránh ánh mắt , gương mặt thoáng hiện chút hổ:
“Lúc hôn mê, ngừng yếu ớt kêu đau, chỉ thể ngày đêm ở bên, dùng chân khí giúp điều dưỡng kinh mạch.”
“Cũng từ khi đó, đã biết, đời chỉ thể .”
Ta trợn tròn mắt.
Nói chẳng là… Yến Lăng Tiêu đã thấy hết ?
gì đó đúng.
Nếu đã như , vì khi ở trong tông môn, luôn tránh né , thậm chí còn nhiều lần lén gặp tiểu sư lúc đêm khuya?
Ta thẳng , định mở miệng chất vấn, nhưng cắt ngang.
Yến Lăng Tiêu khẽ vén lọn tóc bên má , cài tai:
“Sau trận chiến , và tiểu sư đều vô cùng lo lắng. Vì , chúng đã ước định, từ nay sẽ khắp thiên hạ tìm kiếm nguồn gốc huyết mạch cho , còn sẽ ở tông môn bảo hộ , đồng thời cung cấp tài nguyên tùy ý cho sử dụng.”
“Không chỉ là tránh mặt , mà còn là để né tránh đại trưởng lão. Ông luôn coi như cái gai trong mắt, càng thân cận với , càng dễ ông tay đối phó.”
“Là làm , khiến hiểu lầm.”
Nói một cách công bằng, nếu đổi là , chắc đã làm như Yến Lăng Tiêu.
Ta thở dài, lắc đầu:
“Ta nên cảm tạ và tiểu sư , bao năm qua đã vất vả vì .”
xong, liền cảm thấy , lập tức nắm lấy cổ tay , lo lắng hỏi:
“Chúng gặp chuyện, đại trưởng lão chắc chắn sẽ sai diệt khẩu tiểu sư !”
Lời còn dứt, đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ vành tai.
Ánh mắt Yến Lăng Tiêu tối , nhưng lời đầy ủy khuất:
“Muội .”
“ A Minh, cũng một chút ?”
“Ta thật sự yêu .”
Câu , cứ như xuống núi mua đồ mà quên chuẩn cho một phần .
Ta giật nhẹ mí mắt, khuyên nhủ:
“Sư , so đo với tiểu sư làm gì, nàng …”
Ta thể tiếp nữa, vì quanh thân Yến Lăng Tiêu dường như tỏa chút u oán.
Hắn khẽ :
“Là phu quân.”
“A Minh, chỉ thể là của .”
Ta lập tức đưa tay che miệng :
“Đủ ! Ngay cả tiểu bảo bối cũng , còn thể là của ai nữa?”
Lúc , Yến Lăng Tiêu mới lòng.
.
Tiểu bảo bối quẳng ?
11
Ta vội buông tay, hỏi gấp:
“Truyền tống trận vốn thiết lập tại sơn trang nhân giới cách đây nghìn dặm, là dùng linh thạch bố trí.”
“ nơi đó phòng hộ vững, chúng ở đây bao lâu rõ, tiểu bảo bối làm ?”
Giọng Yến Lăng Tiêu vang lên, liền một giọng lạnh lẽo khác cắt ngang:
“Yo, hai ngươi tâm sự xong , cuối cùng cũng nhớ còn ngoài đây ?”
Ta thoáng đỏ mặt, khom :
“Đa tạ tiền bối đã cứu giúp. Nay đã quấy rầy nhiều ngày, bọn cũng nên rời . Không biết tiền bối cùng , tìm thân thể thích hợp…”
Lời còn dứt, đã hờ hững :
“Không cần cảm tạ, chỉ là đồng tộc mà thôi.”
“Còn về việc rời , cần. Nhân gian quá nhàm chán.”
“Hơn nữa, thanh kiếm của vẫn còn đáy đầm. Đó là bảo vật quý trọng nhất, trông coi thật .”
Giọng dần nhỏ , ẩn chứa nỗi bi thương khôn cùng.
Ta trầm mặc một lúc, định mở miệng an ủi, bất ngờ một tấm vải ném .
Nhìn kỹ, là bản đồ bộ bí cảnh và công pháp tu luyện của “Loại”.
“Được , các ngươi .”
Ta thở dài, khẽ gật đầu với Yến Lăng Tiêu.
Hắn cúi đầu, cùng hành lễ thật sâu.
Từ đây, biệt ly.