Đại Hồ Ly Cùng Tiểu Hồ Ly - Chương 1
1
Huyền Thiên Quán hủy .
Con yêu hồ mái quán, một thân hồng y bay phần phật theo gió, ngông cuồng vô đạo.
“Đạo sĩ thối, còn giao thứ , liền huyết tẩy Huyền Thanh Giáo của ngươi!”
Sư phụ thà chết cũng chịu tiết lộ tung tích vật đó, yêu hồ nổi giận, chín chiếc đuôi hồ ly đỏ rực quấn lấy , treo lơ lửng giữa trung.
Chúng đồ kinh hoảng bỏ chạy.
Sư phụ trọng thương, rõ tung tích.
Sư xưa nay đã ưa , nhân cơ hội đuổi xuống núi.
Ta bèn lập tức dựng quầy bói toán nơi phố chợ náo nhiệt núi.
Cha mẹ mất sớm, sư phụ thu nhận, từ nhỏ đã thiên tư với đạo lý thiên mệnh.
Kiếm ít bạc vụn để sống qua ngày là đủ .
2
Một ngày nọ, vị công tử họ Lý, tự xưng là thư sinh, đến hỏi khi nào thể đỗ đạt khoa cử.
Người ăn mặc giản dị thanh nhã, dung mạo bình thường, chỉ đôi mắt đào hoa xếch nơi đuôi mắt, quen.
Thấy ngẩn , thư sinh khẽ che quạt mỉm :
“Đạo trưởng, là nhớ đến cố nhân ?”
Ta nào cố nhân gì.
Chỉ lắc đầu, bắt đầu bói quẻ cho y.
Kỳ lạ thay, bói gì.
Ta thử , một cơn gió nhẹ thổi qua.
Ồ, .
Thật là quái dị.
“Năm độ , công tử thể thử vận may.”
Thư sinh liên tục cảm tạ.
Mà mãi vẫn đưa nổi năm đồng tiền quẻ.
Hồi lâu , mặt mày tái nhợt:
“Tiên sinh, tại hạ túng thiếu, biết… thể lấy thân trả nợ chăng?”
Đôi mắt đào hoa ủ rũ cụp xuống, trông yếu đuối khiến thương xót. Ta xua tay cho qua.
Nào ngờ lúc dọn sạp xong, vị công tử xuất hiện, vẻ mặt lúng túng khó thành lời.
Thấy y mang theo bọc vải rách nát lưng, thở dài.
Cũng là kẻ tha hương lưu lạc, e rằng chốn về.
Xem , bám .
Thôi thì đành .
Ta mang thư sinh về căn nhà tranh tạm bợ nơi trú tạm.
Lần giúp Vương đại nương ở đầu thôn bói kẻ trộm gà, bà bụng chỉ căn nhà tranh bỏ hoang trong thôn, do ma ám nên ai dám ở.
Thế là dọn .
Tuy nhà tranh đơn sơ, thư sinh vô cùng cảm kích.
Tối hôm đó, định như thường lệ gặm bánh bao nguội qua bữa, chỉ thấy thư sinh ngẩn ngơ.
Ta tưởng y chê bánh khó ăn, hôm liền đến vườn rau của Vương đại nương xin chút rau dưa.
Vương đại nương nhân hậu, nhất quyết chịu lấy tiền.
Khi dọn quầy về, cơm canh nóng hổi đã bày sẵn bàn.
“Đạo trưởng vất vả, làm vài món đơn giản, nếu hợp khẩu vị, mong đừng chê.”
Tưởng là một thư sinh biết nấu nướng, ngờ tay nghề tuyệt hảo.
Ta liền ăn liền ba bát cơm.
Không chỉ thế, căn nhà tranh vốn cũ kỹ bừa bộn nhanh chóng y quét tước sạch sẽ.
Trời nắng thì đem rơm khô phơi cho ấm, trời mưa lên trấn tìm dù mang về cho .
Ba bữa đều cơm nóng, giặt giũ vá may chút than phiền.
Đến cả Vương đại nương cũng nhịn hỏi , chăng thư sinh là tiểu kiều phu mà nuôi trong nhà.
Đảm đang đến mức khiến cũng thấy ngại.
Thư sinh chỉ khẽ mím môi ngượng ngùng:
“Tiểu đạo trưởng thu nhận tại hạ đã là đại ân, ơn lớn dám lời cảm tạ, chỉ thể tận chút sức mọn.”
Cũng lý.
Có lẽ thật sự là vô tâm vô tình, xưa nay thích phiền lòng.
Người tu đạo vốn ít ham , nhưng trong sinh hoạt thường ngày chăm lo, trông như y vui vẻ, nếu còn chối từ thì thật biết điều.
“Vậy thì phiền công tử .”
“Chẳng tôn danh quý tính của đạo trưởng là gì?”
Ta xua tay:
“Tiểu bối vô danh, gọi là Bồ Đề là .”
Bồ Đề…
Ta chẳng để ý, nhưng trong mắt thư sinh bỗng ánh lên tia sáng khác thường.
Thư sinh chăm chỉ sách.
Đặc biệt thích học ban đêm.
Mỗi lần lên giường ngủ, đều thấy trong phòng y ánh nến tắt.
Ta ngủ nhanh, mơ hồ chốc lát liền chìm giấc mộng.
Hoàn , khi ngủ say, ánh nến lập tức phụt tắt.
Dưới ánh trăng, “thư sinh văn nhược” sớm đã đổi sang một thân xác khác.
Một chiếc đuôi hồ ly đỏ như lửa đập tung cánh cửa mục nát, tám chiếc đuôi còn cuốn lấy yêu phong, hung hăng lao về phía .
Thấy vẫn biết, cây quạt trong tay y khẽ hất, nâng cằm lên đầy khiêu khích.
“Cuối cùng cũng tìm ngươi .”
Gương mặt yêu mị rõ giới tính nở nụ lạnh lẽo.
Đôi mắt lưu ly màu trà thoáng chốc hóa đỏ rực.
Năm ngón tay biến thành trảo nhọn, trực tiếp vồ tới trái tim , một thứ gì đó ngăn . Xích Ly nheo mắt trầm tư.
Không biết nghĩ đến điều gì, chợt hiểu mà bật .
Khí lạnh quanh thân càng thêm nồng.
Bồ Đề vốn vô tâm, chỉ khi động tình, mới thể phá kết giới bảo hộ đạo tâm .
Thì là .
Tính toán thật chu đáo.
Sáng hôm tỉnh dậy, thư sinh đã chuẩn xong bữa sáng.
Ta lời cảm tạ, như thường lệ bưng bát ăn cơm.
Hoàn nhận ánh mắt lấp lửng thôi.
Cho đến khi định khỏi cửa, y mới do dự gọi .
“Đạo trưởng hôm nay… phát hiện gì bất thường ?”
Bất thường?
Ta vòng quanh y một vòng.
Nhìn tay chân, vẫn lành lặn đủ cả.
Ta đương nhiên biết, khi rời khỏi, gương mặt thuần lương vô tội liền lộ vẻ yêu tà kỳ dị.
Vô cùng tức giận và cam lòng.
Xích Ly tiện tay điểm một cái lên một thôn phu ngang.
Tên thôn phu thấy y, lập tức bước cũng nổi, ánh mắt tràn ngập tà dâm si mê.
“Mỹ… mỹ nhân…”
Xích Ly lạnh, phất quạt một cái liền đánh bay xa mười dặm.
Tên tiểu đạo sĩ mù , hề động tâm dung mạo mà hồ tộc bọn họ lấy làm kiêu hãnh?
Đêm đó, đang rửa mặt chuẩn lên giường, chợt thấy tiếng thư sinh hô hoán kinh hãi.
“Đạo… đạo trưởng cứu mạng!”
Ta vội mở cửa.
Thư sinh như thấy cứu tinh, bám chặt lưng .
“Đạo trưởng! Trong phòng rắn… biết đêm nay, thể cho tá túc một đêm chăng?”
Dưới ánh nến, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, đuôi mắt đỏ ửng.
Trong khoảnh khắc, tựa như chính mới là thư sinh trong mấy cuốn thoại bản .
3
Tuy lớn lên trong đạo quán từ bé, nhưng giữa nam nữ cũng chẳng quá nhiều phân biệt.
Thế nhưng vẫn khựng trong chốc lát.
“Lý công tử, cổ nhân câu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’. Tại hạ tuy là tu đạo, tất nhiên ngại, nhưng cùng ngủ một phòng, e rằng sẽ tổn hại thanh danh của công tử.”
Nghe thế, sắc mặt thư sinh càng tái nhợt.
Hắn tựa hồ cũng nhận thất lễ thất thái, vội vàng cúi hành lễ tạ , vẻ mặt hổ thẹn vô cùng, chỉ là đôi mi cụp xuống thể giấu nỗi sợ hãi nơi đáy mắt.
Hẳn là thật sự sợ hãi.
Nhìn bóng dáng gầy guộc đơn độc của , dâng lên chút xúc động gọi trở .
Ta về giường , lần đầu tiên trằn trọc mãi chẳng thể ngủ.
Bỗng bên phòng bên cạnh vọng đến một tiếng rên rỉ khẽ khàng, như vật gì đó cắn .
Ta giật , vội vàng chạy sang.
Liền thấy thư sinh phịch đất, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy cổ chân.
Hai dấu răng sâu hoắm, rõ ràng là rắn cắn sai.
Ta nhanh chóng phát hiện con rắn đang co rúm nơi góc nhà, tay chính xác, đánh thẳng bảy tấc.
Chỉ mấy chiêu, con rắn đã bất động.
Gương mặt trắng mịn của thư sinh lấm tấm mồ hôi, nơi khóe mắt long lanh lệ:
“Đạo trưởng, … sắp chết ?”
Ta cúi xuống xem xét vết thương, may thay phát hiện kịp thời, vẫn lan rộng.
Ta từ nhỏ sư trong đạo quán bắt nạt, giường chiếu cũng từng gặp qua ít rắn rết, lâu dần cũng thành quen, cũng coi như là nửa tay nghề.
“Ngươi đừng nhúc nhích, giúp ngươi hút độc .”
Ta một lòng cứu , chẳng tà niệm gì, chỉ mong mau chóng hút hết máu độc.
Không ngờ khi ngẩng đầu, nơi khóe mắt đuôi mày của tiểu thư sinh đã nhiễm một mảnh đỏ hồng.
Kỳ quái, chẳng lẽ là độc phát?
Chỉ thấy thư sinh cả càng lúc càng nóng, ánh mắt cũng càng thêm bất thường, tay siết lấy áo buông—
“Đạo trưởng, cứu …”
Tại nhận , tiểu thư sinh dung mạo yêu mị đến thế?
Ta vội lắc đầu, rùng một cái, nhanh chóng tránh khỏi vòng tay .
“Loại độc thật quá dữ, chờ một chút!”
Ta , thấy vẻ mặt khó tin khi ngẩng lên.
Khi trở với một thùng nước giếng lạnh như băng, một lời liền dội thẳng lên .
Từng giọt nước chảy từ hàng mi ướt rũ xuống, áo quần, tóc tai đều ướt đẫm.
Hơi nóng quanh thân dần dần giảm xuống, chỉ là nước giếng quá lạnh, giờ thì cổ cảm thấy se se rét.
Nhìn thấy thư sinh cúi đầu bất động, bắt đầu hối hận.
Xong , trời đêm vốn lạnh, lỡ như khiến thân thể vốn đã yếu ớt của nhiễm phong hàn thì ?
“Lý công tử, hiện tại ngươi thấy thế nào ?”
Không biết vì , chợt cảm thấy một luồng sát khí chợt lóe biến mất.
kịp phản ứng, tiểu thư sinh cả run rẩy, sắc mặt uể oải, tựa hồ sắp ngất.
4
Ta nhóm lửa, suốt đêm rời khỏi bên cạnh tiểu thư sinh.
Y phục ngoài của đã ướt sũng, đành cởi hong khô.
Nửa đêm, mồ hôi lạnh đầy trán, miệng liên tục lạnh, môi tái nhợt, trông vô cùng thảm thương.
Ta đành ôm sưởi ấm.
Sớm biết thế , chi bằng lúc đầu cứ để ngủ cùng còn hơn.
Giờ thì càng thêm tiện.
Trời sắp sáng, bận rộn cả đêm cũng còn sức nghĩ gì nữa, mi mắt trĩu nặng, lúc nào .
Trong mơ, cảm thấy cổ như thứ gì đó quấn lấy, càng lúc càng siết chặt, càng lúc càng ngột ngạt.
Gần như thở nổi nữa.
Ta vô thức đưa tay nắm lấy sợi “dây” .
Nào ngờ trong cơn mơ màng, cái gọi là “nắm lấy” chỉ là tay khẽ chạm .
Sợi dây mềm mịn lông lá bỗng nhiên lỏng .
Bên tai vang lên một giọng trầm thấp quỷ dị:
“Đồ đạo sĩ thối, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi .
“Ta ghét nhất là lông đuôi dính nước. Chờ lấy Bồ Đề, việc đầu tiên là ăn sống ngươi!”
Ta chau mày theo bản năng.
Có… yêu?!