Đích Muội Bình Đạm Như Cúc - Chương 3
Lê Niệm liếc Lương Hàm một cái, trong lòng âm thầm mắng chửi: “Đồ tiện nam nhân chết tiệt, lão nương thức trắng đêm moi từng chỗ sai sót, ngươi dễ dàng bỏ qua như thế? Cả nhà ngươi luôn !”
Lê Niệm giận đến nghẹn họng, đó liền hạ lệnh giảm bổng lộc hàng tháng của Lâm Vân Kiều xuống còn năm mươi lượng bạc.
Lâm Vân Kiều hận đến nghiến răng, nhưng vì duy trì vỏ bọc tranh đoạt, nàng thể mở miệng đòi bạc như kẻ tầm thường.
Ngân Hạnh lần nàng trách mắng hôm , đã ghi tạc hai chữ “mất thể thống” lòng.
Mặc cho Lâm Vân Kiều bóng gió thế nào, cũng chịu mặt vì bạc mà mách với Lương Hàm nữa.
Để giữ gìn hình tượng “tâm địa từ bi”, bao năm nay Lâm Vân Kiều từng đụng tới mùi tanh, chỉ ăn chay.
những món ăn chay của nàng chỉ là hình thức, thực chất đều là các món cần dùng đến nguyên liệu đắt đỏ.
Ví như món lẩu thập cẩm mà nàng ăn, bề ngoài chỉ là các loại rau củ hầm chung, nhưng phần nước dùng là ninh từ hàng chục con cá tươi cùng dược liệu quý hiếm.
Nay cắt giảm ngân quỹ, nàng còn cơ hội nếm những món mỹ vị nữa.
Chưa đến nửa tháng đã chịu nổi, liền gửi thư cho nhi tử đang theo học tại Chung Minh thư viện là Lương Hiên.
Trong thư, câu nào cũng về việc quan tâm đến học hành của Lương Hiên, nhưng vô tình để lộ rằng từ khi Lê Niệm phủ, bản thân nàng sống vô cùng khổ sở.
Lương Hiên lập tức giả bệnh, xin nghỉ ba ngày.
Sau khi về phủ, như con nghé con hăng máu, lao thẳng đến viện của Lê Niệm, chỉ mặt nàng mà xối xả mắng chửi một trận.
Mắng xong vẫn hả giận, còn đập phá đồ đạc khắp sân.
Lê Niệm cho mời Lương Hàm về.
Lương Hàm trở về phủ, mắt liền thấy Lê Niệm ôm bụng lóc, nước mắt lưng tròng, đau lòng như dao cứa.
Sau khi biết là Lương Hiên mạo phạm Lê Niệm, lập tức lệnh cho gia đinh trói Lương Hiên , đánh cho một trận.
Lương Hiên vốn là đứa trẻ bướng bỉnh thể dạy dỗ, căn bản chịu phục.
Sau khi biết cái thai trong bụng Lê Niệm thể cướp mất tước vị vốn thuộc về , tức giận đến mức buồn đến thư viện học nữa.
Dứt khoát ở phủ, sống chết tranh cao thấp với Lê Niệm.
Có nhi tử thay mặt, Lâm Vân Kiều thể an tâm lùi về hậu trường, tiếp tục giả vờ là đoá cúc thanh cao nhiễm bụi trần.
Mẹ con nàng và Lê Niệm đấu đá suốt nửa năm.
Cuối cùng vẫn là Lê Niệm cao tay hơn một bậc, thuận lợi sinh một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp.
Lương Hàm khi hồi phủ, biết Lê Niệm đã sinh cho một đứa con trai bụ bẫm, vui đến mức khép miệng.
7
Hôm và phụ thân cùng hồi kinh, mẫu thân đã sớm chuẩn sẵn những món ăn mà và phụ thân yêu thích.
Cả nhà ba quây quần bên bàn, đang tận hưởng thời gian đoàn tụ hiếm hoi nhiều ngày xa cách.
Thế nhưng, sự yên bình chẳng kéo dài bao lâu, sự xuất hiện của Lâm Vân Kiều đã phá tan bầu khí ấm áp .
Lâm Vân Kiều trông thấy và phụ thân, nước mắt liền tuôn như mưa: “Phụ thân, tỷ tỷ, cuối cùng cũng về , nửa năm nay hai sống ?”
Giọng nàng mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ta và phụ thân coi như thấy màn diễn của nàng, qua loa ứng đối vài câu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Thấy phụ thân và còn như mà quan tâm nàng hết mực, Lâm Vân Kiều lập tức sinh lòng sốt ruột, vội vàng hiệu bằng ánh mắt cho Ngân Hạnh.
Ngân Hạnh nhận ám hiệu, liền giống như chiếc máy lên dây cót, cất giọng : “Lão gia, đại tiểu thư, hai ở kinh thành nửa năm nay, nhị tiểu thư trong phủ sống thật sự như giẫm băng mỏng. Cữu gia một lòng một chỉ vị bình thê Lê Niệm . Vì lấy lòng nàng , cữu gia còn giao cả quyền quản gia cho nàng, mặc kệ nàng cắt xén khẩu phần ăn uống của nhị tiểu thư. Hai xem, nhị tiểu thư giờ đây gầy yếu nhường nào, xin lão gia , thay nhị tiểu thư đòi quyền quản gia!”
Thấy ba nhà vẫn phản ứng, Ngân Hạnh liền kéo lấy Lương Hiên.
“Còn thiếu gia nữa, vì đứa bé mà Lê Niệm sinh , nay đã Bá tước gia lạnh nhạt,
thiếu gia buồn bực vui, ngay cả bài vở cũng bỏ bê…”
“Ngân Hạnh, đủ !”
Mẫu thân cắt lời Ngân Hạnh, giọng đầy mất kiên nhẫn: “Chuyện cữu gia cưới bình thê là do chính miệng Vân Kiều đáp ứng, giờ ngươi những lời là đang vả mặt chủ tử ngươi ?”
Phụ thân cũng đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm nghị: “Ngân Hạnh, ngươi nhớ kỹ thân phận chỉ là một nha , chuyện thuộc bổn phận, đừng nhiều lời.
Những lời ngươi , nếu truyền đến tai cữu gia nhà ngươi, dù ngươi mười cái mạng cũng đủ chịu tội.”
Ta đặt đũa xuống bàn, nét mặt đầy phẫn nộ : “Tốt lắm, Ngân Hạnh, ngươi chính là hầu hạ như ? Muội phẩm hạnh cao khiết, tranh đoạt, để tâm đến quyền quản gia nho nhỏ chứ?”
“Ta thấy là ngươi gan to bằng trời, dám chia rẽ cảm tình vợ chồng giữa và Lương Hàm!”
“Người , kéo con tiện nô bất trung bất nghĩa xuống, đánh chết bằng gậy cho !”
Ta thân là nữ tử, triều làm quan đã năm năm.
Nếu đủ cứng rắn, e đã sớm ép rời khỏi triều đình.
Kiếp , luôn hòa nhã ôn tồn với Lâm Vân Kiều, nàng từng thấy dáng vẻ nổi giận.
Giờ đây thấy tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, nàng lập tức câm lặng, trơ mắt Ngân Hạnh lôi xuống xử trượng, một lời.
Ngân Hạnh ánh mắt đầy bi ai về phía Lâm Vân Kiều, khẩn cầu nàng cứu lấy .
Thế nhưng đến khi tiếng trượng ngừng , Ngân Hạnh còn phát âm thanh nào nữa, Lâm Vân Kiều vẫn hề mở miệng cầu xin dù chỉ một câu.
Sau khi hồi phủ, nàng mới chợt nhận , hôm nay những khiến chúng mặt thay nàng đối phó với Lê Niệm, ngược còn mất luôn Ngân Hạnh – thay nàng lên tiếng.
Khi xuất giá, nàng luôn giữ dáng vẻ thương xót thiên hạ, từ bi nhân hậu.
Phòng sáu nha nhất đẳng hầu hạ, nàng chỉ nhận lấy một Ngân Hạnh, miệng còn rằng quý trọng sức lực của khác như vàng, để quá nhiều lãng phí thời gian nàng.
Nay mất Ngân Hạnh, tổn thất nặng nề thế nào, chỉ nàng mới hiểu rõ nhất.