Đích Muội Bình Đạm Như Cúc - Chương 5
11
Sau khi phụ thân đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Vân Kiều, Lâm Vân Kiều ngày ngày đến phủ cầu kiến phụ thân và mẫu thân.
Thế nhưng, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn lạnh lùng từ chối, đóng cửa gặp, coi như hề thấy.
Hôm nay, Lâm Vân Kiều vứt bỏ cao ngạo, trực tiếp quỳ cổng lớn Lâm phủ.
Tóc nàng rối bời, y phục phủ đầy bụi đất, gương mặt mỏi mệt đến tột cùng, ánh mắt đầy tuyệt vọng: “Phụ thân, mẫu thân, xin mở cửa! Là con, Vân Kiều đây, là nữ nhi của mà!”
Tiếng của Lâm Vân Kiều vang vọng giữa con phố vắng lặng, thế nhưng vẫn ai hồi đáp.
Hai canh giờ trôi qua, mặt trời dần ngả về Tây, đường thưa dần.
Lâm Vân Kiều cuối cùng còn chống đỡ nổi, ngất lịm ngay cổng.
Phụ thân và mẫu thân rốt cuộc vẫn mềm lòng, sắc mặt trầm trọng phân phó nha đưa nàng phủ.
Phụ thân và mẫu thân an trí nàng ở khách phòng, dù đuổi nàng , nhưng cũng buồn nàng lấy một cái.
12
Đêm khuya tĩnh lặng, phủ Lâm gia đã yên giấc,
Lâm Vân Kiều lặng lẽ bò dậy khỏi giường, khoác thêm một chiếc áo ngoài, rón rén bước khỏi phòng khách.
Mục tiêu của nàng vô cùng rõ ràng — thư phòng của phụ thân.
Lâm Vân Kiều cẩn thận bước đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa .
Nàng đến bên giá sách, móc từ trong ngực một bọc nhỏ, bên trong là những bức thư qua giữa Lương Hàm và Nghịch Vương, chữ thư bằng phương pháp ép than, nhưng nội dung vẫn thể chứng minh đây là thư từ mưu nghịch.
Nếu để bệ hạ tìm thấy những bức thư trong Lâm phủ, thì đủ khiến cả phủ niêm phong, tru di tam tộc.
Lâm Vân Kiều trở khách phòng, giường, miệng khẽ cong lên đầy mưu tính.
Nàng bắt đầu mơ tưởng đến tương lai khi đại sự thành công,
Lương Hiên đã hứa sẽ để nàng nuôi đứa bé của Lê Niệm như con ruột, về , con của nàng vẫn sẽ là kế thừa tước vị Bá tước, thậm chí thể trở thành Hầu gia cũng biết chừng.
Còn Lê Niệm, Lương Hàm đã đáp ứng sẽ đưa nàng ngoài sống như một ngoại thất, mỗi tháng chu cấp bạc, nuôi dưỡng bên ngoài.
13
Sáng hôm tại triều đình, Lâm Vân Kiều vận trang phục mệnh phụ, quỳ gối ngoài điện, dập đầu xin yết kiến thánh thượng.
Giọng nàng vang vọng khắp triều môn: “Thần phụ họ Lương, cáo trạng Thị lang bộ Công Lâm Hải tham dự vụ án mưu phản cùng Nghịch Vương.”
Lời dứt, cả triều đình liền náo loạn.
Bách quan xì xào bàn tán, hiển nhiên đều vô cùng chấn động lời cáo buộc đột ngột .
Nữ đế long ỷ, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nâng tay hiệu cho Phúc công công dẫn Lâm Vân Kiều nhập điện.
Lâm Vân Kiều uyển chuyển bước trong điện, hành lễ với nữ đế.
Nữ đế phất tay áo, giọng băng lãnh như sương lạnh mùa đông: “Con gái tố cáo phụ thân, là tội bất hiếu lớn nhất thiên hạ! Lâm Vân Kiều, ngươi biết đang làm gì ?”
Trên mặt Lâm Vân Kiều hề chút sợ hãi: “Thần phụ đã đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Thị lang, hôm nay lấy thân phận phụ nhân Lương gia, lên điện cáo trạng Lâm Thị lang cấu kết nghịch tặc mưu phản.”
Phụ thân siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi bậy bạ gì thế hả? Ngươi hại chết cả nhà họ Lâm ?”
Lâm Vân Kiều cúi đầu, lạnh lùng nhạt: “Bệ hạ, thần phụ hề bịa đặt.
Tuy là nữ nhi nhà họ Lâm, nhưng thần phụ luôn hiểu rõ đạo lý: nước mới nhà.
Năm xưa nghịch tặc tạo phản, giết hại vô số binh sĩ và bách tính vô tội,
Lâm Thị lang chính là đồng đảng với nghịch tặc, đáng trừng trị.”
Nàng ngừng một chút tiếp tục : “Thần phụ từng thấy, ngay thư phòng Lâm Thị lang, ông cùng Lâm Thanh Nguyệt mưu tính cách che giấu chuyện từng cài nội gián ám sát tiên đế trong cung năm xưa.
Thần phụ còn mơ hồ thấy, bọn họ định giấu kỹ thứ gì đó, tuyệt đối để khác phát hiện.
Nếu bệ hạ tin, xin cho cấm quân đến Lâm phủ khám xét!”
Lâm Vân Kiều với vẻ chính khí lẫm liệt, tựa như Lâm gia thật sự tội ác tày trời.
Lương Hàm ẩn trong đám bá quan, trong mắt giấu nổi vẻ đắc ý.
“Bệ hạ, vi thần việc cần tấu!”
Ta bước lên cắt ngang lời Lâm Vân Kiều.
Nữ đế gật đầu khẽ: “Ái khanh cứ .”
Ta bình thản lên tiếng: “Lời Lâm Vân Kiều là vu khống, kẻ thực sự mưu phản là khác.”
“Vi thần nhân chứng, xin bệ hạ cho phép dẫn nhân chứng điện!”
“Chuẩn!” – giọng nữ đế mang theo vài phần hứng thú.
Phúc công công đưa Lê Niệm nhập điện.
Lương Hàm thấy đến là Lê Niệm, sắc mặt lập tức tái nhợt, cúi đầu nhỏ: “Niệm nhi, nàng ở đây? Mau về !”
Lê Niệm ngó lơ , bước lên hành lễ với bệ hạ, cao giọng : “Bệ hạ, dân nữ là con gái của Thẩm Tự Thanh – Thẩm Niệm. Hôm nay lên điện thay mặt Thẩm gia kêu oan.
Năm đó, thật sự cài nội gián trong cung cho Nghịch Vương chính là phủ Vĩnh Cố Bá, Thẩm gia thần phụ vô tội!”
Lương Hàm hoảng hốt thất sắc: “Bệ hạ, nàng Thẩm Niệm, nàng là thất của vi thần – Lê Niệm! Nàng phát bệnh điên , thể tin những lời nàng !”
Nói xong còn toan kéo Thẩm Niệm rời .
Lâm Vân Kiều cũng bước lên phụ họa: “Bệ hạ, nàng khi sinh con thì điên, lời phu quân thần phụ là thật!”
Thẩm Niệm phất tay áo, vung mạnh tát cho mỗi một cái.
“Lâm Vân Kiều ngươi, vì vững ghế phu nhân Bá tước mà dám vu hãm Lâm Thị lang, ngươi thật chẳng đáng làm !”
“Còn ngươi Lương Hàm, ngươi và phụ thân ngươi dám mưu phản nhưng dám nhận, đúng là cầm thú!”
Lâm Vân Kiều và Lương Hàm còn ngăn Thẩm Niệm tiếp, và phụ thân mỗi giữ một kẻ, “bốp bốp bốp”, tát thẳng lên mặt họ.
Tát đến nỗi hai kẻ hoa cả mắt.
Không ai quấy rối nữa, Thẩm Niệm chỉ Lương Hàm : “Trước khi phụ thân phụ thân ngươi hạ độc khiến câm lặng, đã hết cho biết. Lão Bá tước từng mời chào phụ thân thay Nghịch Vương làm việc, phụ thân thề chết theo.
Sau khi Nghịch Vương diệt, các ngươi lo sợ chân tướng lộ, liền tay , đem thư từ qua với Nghịch Vương giấu Thẩm phủ, giá họa cho cả nhà .
Thẩm gia tám mươi sáu mạng , đều chết vì nhà các ngươi!
Giờ các ngươi còn dám tái diễn trò cũ, hại Lâm gia, đúng là súc sinh!”
“Bệ hạ, lời dân nữ câu nào cũng là sự thật. Nếu nửa câu gian dối, xin để dân nữ chết đọa súc sinh đạo!”
Dứt lời, Thẩm Niệm lấy những bức thư mà Lâm Vân Kiều từng lén đặt trong thư phòng phụ thân , giao cho Phúc công công trình lên.
“Bệ hạ, đây là thư dân nữ đánh cắp từ thư phòng của Lương Hàm, xem là rõ ngay.”
Nữ đế xem xong, lông mày nhíu , hiện thành một đường chữ Xuyên sâu hoắm, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm.
Ngài ném những bức thư xuống đất, giọng lạnh như băng tuyết: “Tốt lắm, Vĩnh Cố Bá phủ, dám dắt mũi trẫm xoay vòng!”
“Lập tức tống Lương Hàm và Lâm Vân Kiều đại lao, truy xét bộ vụ án Thẩm Tự Thanh!”
Lâm Vân Kiều và Lương Hàm run rẩy nhặt thư lên xem.
“Không thể nào! Thư rõ ràng ở Lâm phủ, ở đây ?”
Lương Hàm mặt mày trắng bệch, miệng ngừng la oan.
Mãi đến khi hai kéo ngoài, trong điện mới trở yên ắng.