Đồng An An - Chương 5
04
Buổi tối, khi tắm rửa xong, Triệu Đắc Thiên đỏ mặt bước phòng, lúng túng lấy một cây trâm gỗ, đưa cho .
“Hôm nay thấy bán cái trấn, nên mua về.”
“Trâm cài tóc? Bao nhiêu tiền? Sao tiêu xài linh tinh !”
“Sáu văn tiền. Mua cho nàng thì gọi là tiêu linh tinh.”
Dưới ánh nến leo lét, nhẹ nhàng mân mê bông hoa đào khắc đầu trâm, càng sờ càng thích.
Trên đời , làm gì nữ nhân nào thích trang sức châu ngọc?
Lúc còn ở nhà họ Tiền, từng lén dành dụm suốt mấy năm mới mua một chiếc vòng bạc, nhưng dám đeo hàng ngày, chỉ sợ gây họa cho chính .
bây giờ, một nam nhân chủ động tặng trâm cài tóc.
Dù chỉ là một cây trâm gỗ chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ để khiến lòng rộn ràng, quên hết mỏi mệt cả ngày.
Ta tít mắt, cắm trâm lên tóc, trong nhà gương, liền chạy đến cạnh bể nước, soi bóng trong làn nước mà ngắm nghía.
“Đẹp lắm.”
Triệu Đắc Thiên bên cạnh cầm đèn cầy, cố tình mặt sang hướng khác, dám thẳng .
Hắn rõ ràng đang cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng mang theo chút vui sướng che giấu .
Ta làm bộ trừng mắt lườm : “Ngươi còn , đã là ?”
“Thật sự . Cữu lão đã cho nàng một tấm vải hoa, rảnh rỗi nàng may một bộ y phục mà mặc, chắc chắn còn hơn.”
Ta lắc đầu: “Tấm vải định để may vỏ gối cho mẹ. Cái gối đang dùng chắp vá chằng chịt, chẳng thể thống gì cả.”
“Nàng cứ may một bộ y phục mới cho . Yên tâm, sẽ làm nhiều đậu hũ hơn, tuyệt đối để nàng thiếu thốn bạc tiền.”
Triệu Đắc Thiên là làm.
Từ hôm , dậy sớm thức khuya, mỗi ngày bán năm, sáu thùng đậu hũ.
Nếu bán hết trấn, gánh quang gánh rao hàng ở mấy thôn lân cận.
Trừ chi phí, đến cuối tháng tám, đã thể kiếm gần một trăm văn tiền mỗi ngày.
Chỉ là… quá vất vả.
Giữa mùa hè nóng bức, gầy trông thấy, trong lòng khỏi xót xa.
Thế nên, càng chú tâm bữa ăn hơn, cố gắng dành hết những món bổ dưỡng nhất cho , sợ làm lụng quá sức mà kiệt quệ thân thể.
Triệu Đắc Thiên mỗi lần ăn cơm đều gắp thịt muối, cá sông trong bát của bỏ bát .
“Nàng thân thể yếu, bồi bổ nhiều . Ta là nam nhân, cả.”
Ngoài , Triệu Đắc Quán cũng khiến bất ngờ.
Lần bảo làm một cây xiên săn thú, mà một làm hẳn mấy món: “Đây là xiên sừng bò, đây là xiên ba đầu, đây là lưu tinh chùy, còn đây là cung bắn đá!”
Ngay cả Triệu Đắc Thiên, vốn nghiêm túc với , cũng khỏi kinh ngạc: “Đệ nghĩ mấy thứ thế nào?”
Triệu Đắc Quán ưỡn ngực đầy tự hào: “Lúc lang thang trong thôn thấy , thế là bắt chước làm theo thôi! Nhị ca, chúng lên núi thử xem?”
“Thử thì thử!”
Triệu Đắc Thiên xưa nay dứt khoát, nhiều liền dẫn Triệu Đắc Quán lên núi.
Hai canh giờ , bọn họ vác một bao tải lớn trở về.
Ta mở túi —
Hầy, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim mập ú rõ tên, thu hoạch đúng là nhỏ.
Thịt thỏ ít mỡ, quyết định làm thành thịt khô ướp muối.
Gà rừng béo, dùng để luyện mỡ gà thì quá hợp lý.
Còn đám chim , để hai bọn họ tự xử lý, nướng gì cũng , dù thì cũng chẳng đủ nhét kẽ răng Triệu Đắc Quán.
Khi Triệu Đắc Vạn nghỉ phép trở về, thấy sự thay đổi của gia đình, khuôn mặt thư sinh tràn đầy kinh ngạc.
Mẹ chồng giường, thích thú xoa xoa chiếc vỏ gối bằng vải hoa mà mới may cho , đầy tự hào : “Tất cả đều nhờ nhị tức phụ của con!”
Triệu Đắc Vạn nghiêm chỉnh hành lễ: “Nhị tẩu vất vả !”
Hầy, cái gì cũng , chỉ cái thói hành lễ là khó chịu, làm quen nổi, cứ thấy xa cách thế nào .
Vậy nên bối rối phẩy tay:
“Một nhà hai lời. Tháng tiền học phí đã lo đủ, cứ yên tâm học hành, đừng vì chép sách kiếm tiền mà làm lỡ việc đèn sách nữa.”
Triệu Đắc Vạn sững , sang mẹ chồng—
mẹ chồng đang mải mê nâng niu chiếc gối mới, để ý đến .
Hắn sang nhị ca—
Nhị ca bận rộn làm đậu hũ, căn bản rảnh đáp lời.
Không còn cách nào khác, đành hướng ánh mắt về phía lão tứ Triệu Đắc Quán cầu cứu.
Triệu Đắc Quán hì hì, đấm nhẹ lên vai :
“Là thật đấy! Nhị tẩu còn định gửi lên trấn học nghề với Lý Mộc Tượng nữa! Sau cũng ở trấn giống !”
Triệu Đắc Vạn cau mày: “Chi phí học nghề đủ ?”
“Lý Mộc Tượng lo ăn lo ở, nhưng khi học xong làm công ba năm cho lão.”
Triệu Đắc Vạn xúc động, gương mặt trắng trẻo đỏ lên vì kích động.
Hắn lục lọi trong ngực áo, lấy một thỏi bạc, trịnh trọng đặt tay :
“Nhị tẩu, đừng lo tiền học của nữa. Mấy ngày , đầu kỳ thi tuần, thư viện chỉ miễn bộ học phí một năm, mà còn thưởng thêm năm lượng bạc làm tiền khuyến học. Bạc giữ trong nhà, nhị tẩu xem gì cần thì mua thêm.”
“Cái gì?”
Cả nhà lập tức sững sờ.
Năm lượng bạc tiền khuyến học?!
Thư viện hào phóng quá đấy!
Triệu Đắc Quán lập tức chen miệng :
“Tiền khuyến học của thư viện mới vài năm gần đây, do đại hộ nhà nào đó kinh thành tài trợ. Nhị cữu nhà họ Trần cũng một nghĩa tử từng nhận tiền !”
“Ồ, biết !” Hắn vỗ đùi tiếp, “Là Đỗ Chi An! Hồi bé còn lưng, kết quả là điên rồ của đuổi đánh một trận! Hắn đã thi đỗ cử nhân, trở về kinh thành ?”
Triệu Đắc Vạn gật đầu: “Phải, là học trò xuất sắc nhất của thư viện Cô Trúc.”
“ nhị ca cũng kém! Trong mười dặm tám thôn quanh đây, mấy tú tài trẻ như nhị ca chứ?”
Mẹ chồng giường, vui mừng vỗ đùi:
“Chưa thành tài , chỉ cần vươn lên là ! Lão tam, khi cha con mất, ông luôn khen con đầu óc linh hoạt, tính toán giỏi. Yên tâm, con nhất định tiền đồ!”
Ta , nhét thỏi bạc tay mẹ chồng: “Mẹ, mới là trụ cột của nhà , bạc giữ lấy.”
Mẹ chồng bĩu môi: “Hừ, ai làm Quan Âm đưa tiền chứ! Ai làm chủ gia đình, đó quản bạc, lười bận tâm!”
Dù ngoài miệng trách móc, nhưng mặt bà tươi rói, rõ ràng là vui.
Bà , đẩy thỏi bạc về phía .
Ta chần chừ một chút.
Mới làm dâu hơn hai tháng mà đã nắm quyền quản gia, nông thôn nhiều chuyện, liệu gây dị nghị ?
khi ngẩng đầu lên, thấy bộ gia đình đều với ánh mắt đầy kỳ vọng, chút lưỡng lự trong lòng liền tan biến.
Đóng cửa , tự lo liệu cuộc sống của nhà , ai gì mặc họ!
Người nhà họ Triệu ai nấy đều thông minh.
Triệu Đắc Thiên tuy học rộng, nhưng thắng ở chỗ chịu khó, đáng tin cậy, là gánh vác gia đình.
Giờ đây, việc buôn bán đậu hũ đã thể lo liệu chu , nên bắt đầu suy tính mua thêm vài mẫu đất sườn đồi trồng mơ.
Không ngờ, mới đề cập đến chuyện mua đất, Triệu Đắc Thiên liền :
“Nhà vốn đã hai mẫu rừng mơ sườn núi, nhưng mơ ăn no, nhanh hỏng, trồng cũng chẳng lợi gì.”
“Mơ thể làm mơ khô, mơ rim đường, dễ bảo quản hơn. Nhân mơ còn thể làm chè hạnh nhân nữa, trấn mỗi bát chè cũng bán mấy văn tiền. Mà thấy, mơ của thôn Đào Thủy ngọt hơn hẳn mơ bán ngoài chợ.”
Nhắc đến chuyện , mẹ chồng lập tức đắc ý.
“Thôn Đào Thủy mấy lò vôi, trong đất ở đây trộn lẫn đá vôi, vì thế mơ trồng ở đây ngọt hơn những nơi khác. đường núi khó , hơn nữa mơ tươi khó bảo quản, nên trong thôn chỉ trông vụ mùa để ăn thôi.”
Ta càng càng động tâm: “Mẹ, con mua thêm hai mẫu đất thử xem.”
Mẹ chồng thoáng do dự: “Mua đất phản đối, nhưng là mua đất ruộng ?”
“Người tin con , cứ mua đất sườn đồi.”
Mẹ chồng cắn răng: “Thôi, đừng hỏi nữa. Nếu con bản lĩnh thì tự quyết !”
Đất trồng mơ sườn núi thôn Đào Thủy rẻ hơn ruộng chân đồi nhiều.
Ba lượng bạc thể mua hai mẫu đất.
Mẹ chồng đã , cũng cắn răng quyết định mua luôn hai mẫu đất đồi.
Vừa đúng ngày mua xong đất, Triệu Đắc Thiên từ trấn cũng mang về một tin .
“Lưu bá bán thịt trấn đã dẫn đến mấy tửu lâu quen biết. Họ nếm thử đậu hũ nhà , ai cũng khen ngon. Hiện tại đã ba quán đặt hàng mỗi ngày, mỗi ngày thể kiếm thêm sáu, bảy mươi văn tiền!”
Ta phấn khởi hỏi: “Lưu bá nào?”
“Nói cũng buồn , nhà với nhà ông cũng coi như chút họ hàng xa. Con gái ông gả cho cháu ngoại của cữu lão nhà họ Trần.”
Nghe , lòng khỏi rạo rực vui sướng: “Xem , dân quê vẫn giàu tình nghĩa nhất! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, ăn mừng một bữa mới !”
Triệu Đắc Thiên bộ dạng tay múa chân hoa của , nhịn khẽ cong môi , từ quang gánh lấy một bộ lòng heo giơ lên mặt : “Tối nay thêm món đây.”
Ta: “…”
Chắc hoa mắt , hoặc là suy nghĩ quá nhiều…Sao thấy mặt tên thô kệch chút yêu chiều nhỉ?
Buổi tối, bận rộn trong bếp, chuẩn một bàn tiệc còn phong phú hơn cả ngày Tết.
Có nộm dưa chuột trộn tai heo, gan heo xào chua cay, ruột heo xào hành, tim heo kho tàu, nấm xào tỏi, mướp xào tôm khô và canh trứng.
Mẹ chồng còn hào hứng sai Triệu Đắc Quán sang thôn bên mua hai vò rượu nếp.
Triệu Đắc Vạn đã trở thư viện, hai ngày nữa Triệu Đắc Quán cũng sẽ đến nhà Lý Mộc Tượng học nghề, thế nên bữa cơm xem như tiệc tiễn biệt .
Vì trong nhà oi bức, bày bàn ăn giàn mướp ngoài sân.
Đèn lồng treo cao, bàn đầy món ngon, một nhà quây quần—chuẩn hưởng một bữa ăn thật đầm ấm.
đúng lúc mọi chuẩn động đũa, ngoài cổng vang lên tiếng bánh xe ngựa dừng .
Một lát , một lão già gầy gò mặc áo đỏ sẫm từ xe nhảy xuống, thò đầu sân, liếc mắt trộm ngừng.
Triệu Đắc Thiên lập tức dậy, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”
Trong ánh trời chiều nửa cam nửa xám, đôi mắt lão già tinh ranh, liếc qua đã thấy .
Rồi ngay đó, lão đột nhiên gào thảm thiết, khiến cả nhà giật bắn .
Không chỉ , lão còn lao về phía , nước mắt nước mũi tèm nhem, nghẹn ngào hô: “Là Hỷ Nhi ? Hỷ Nhi? Con gái ngoan của ơi——!”
Cha???