Đông Cung Tàng Kiều - Phiên ngoại 2
1.
Thái Tử Thẩm Yến quang phong tễ nguyệt.
Hắn là một vị Thái Tử hảo, bề ngoài khiêm tốn dịu dàng, thực tế đa mưu túc trí.
Mẫu thân qua đời sớm, ngôi vị Thái Tử của hề vững chắc. Trong cung điện sâu thẳm , tranh giành, phong ba lừa trá, minh đao ám tiễn, nếu chút mưu kế, chỉ dựa sự thương xót của phụ hoàng, thể sống sót.
Dưới vẻ ngoài ôn hòa của , là tham vọng đang âm thầm nuôi dưỡng.
Điểm yếu duy nhất của chính là Chúc Nguyệt Dao.
Hắn chỉ yêu nàng.
Hắn cũng chỉ một nàng.
Luôn luôn là như , đến chết vẫn như .
Tình sâu thọ, thông minh quá mức sẽ tổn thương.
2.
Sau khi Chúc Nguyệt Dao đến tuổi cập kê, Hoàng Đế ban hôn cho hai .
Nàng cung gặp .
Nàng giấu hai tay lưng, giả vờ bí ẩn :
“Thẩm Yến ca ca, mang đồ ăn cho nè!”
Thẩm Yến hỏi:
“Là cái gì ?”
Nàng chớp mắt tinh nghịch, nảy ý .
Dù thì, cũng đã là của nàng .
Chi bằng, hehe…
Nàng bảo nhắm mắt .
“Rốt cuộc là cái gì ?”
“Nhanh lên, nhanh lên!”
Thẩm Yến ngoan ngoãn làm theo.
Nàng nhón mũi chân chạm môi , mềm mại tách .
Mặt Thẩm Yến lập tức đỏ bừng như chảy máu.
Kẻ đầu sỏ còn ở bên cạnh khanh khách, cho đến khi ánh mắt trở nên nguy hiểm, thở ngày càng nặng nề, nàng mới nhận … đã đùa quá trớn .
Vừa định nhấc váy bỏ chạy, thì đột nhiên một tay giữ chặt, nâng tay nàng lên đỉnh đầu, áp vách đá ở ngọn núi giả bên cạnh.
“Thẩm Yến ca ca, …”
Giọng của Thẩm Yến khàn khàn, ánh mắt tối sầm, cúi gần.
“Nguyệt Dao…”
Nàng vội vàng cầu xin:
“Muội sai , thật sự dám nữa, thật sự dám nữa, ưm…”
…
Quá muộn .
Bị phạt .
Khi hai khỏi ngọn núi giả, mặt cả hai đều đỏ bừng như bỏng.
Chúc Nguyệt Dao giận dỗi bước nhanh về phía , Thẩm Yến đuổi theo dỗ dành tiểu cô nương của .
Lúc đó, họ ngờ rằng.
Đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, họ hôn một cách chân thành.
…