Đương Niên Cung Khuyết Nguyệt Cao Huyền - Chương 12
23
Ta ôm lòng quyết chết, cứ thế xông lên chút do dự. Chỉ cầu báo thù, chẳng bận tâm hậu quả.
Năm Trường Khánh thứ ba mươi mốt, Hoàng đế ban xuống tội kỷ chiếu:
Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, siêng năng chính sự, từng dám lơ là.
Thuận theo dân tâm, gánh vác trọng trách thiên tử, miễn giảm thuế khóa, cứu trợ thiên tai, chăm lo dân tình, bình định Bắc Địch.
Công lao của trẫm, tự xét đáng là một đời minh quân.
trẫm vì tư tâm, khiến trẫm yêu thương nhất đời chịu thống khổ mà chết.
Tội , thể tha thứ.
Nay trẫm tự xét tội, nguyện thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử.
Thái tử khoan hậu nhân từ, nên lấy trẫm làm gương, khắc chế tư dục, thương yêu thiên hạ, chăm lo cho dân, lấy xã tắc làm trọng, an ủi lòng trẫm.
Cùng năm đó, Hoàng đế thoái vị, Thái tử kế ngôi.
Từ về , Tiên đế sống một trong Minh Đức sơn trang ngoại thành kinh đô, tự giam trong một góc đất nhỏ, bước ngoài nửa bước.
Ta Tân hoàng cho phép xóa tên khỏi ngọc điệp hoàng gia. Người phong làm huyện chủ, ban cho núi Đạo Tích làm đất phong.
Ta rốt cuộc cũng thể rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Thượng Kinh, trở về nơi mà mẹ và cha từng sống.
Trước khi lên đường, cung từ biệt Tiên hoàng hậu, nay đã là Hoàng thái hậu.
Ta trả Lê Tuyết và Hải Đường cho bà. Bà vẫy tay, cho hai lui .
Chúng ai cũng nhắc tới chuyện xảy trong hội Đăng Cao hôm . Chúng chỉ về mẹ.
Năm xưa, khi Thái hậu quản lý hậu cung, bà từng bạc đãi mẹ và .
Tuy mẹ vị phần thấp, Hoàng đế hiếm khi ghé qua Thừa Trạch điện, chẳng khác gì một phế phi bỏ quên, nhưng thật cuộc sống của chúng từng quá khó khăn.
Những gì cần ban thưởng, Hoàng hậu bao giờ thiếu sót.
Nhắc chuyện , Hoàng hậu nhạt: “Bản cung chiếu cố mẹ con ngươi, chẳng qua là ép mẹ ngươi cúi đầu khuất phục Hoàng đế. Bản cung tư tâm, chẳng đáng để ngươi ghi nhớ.”
“Bản cung thích mẹ ngươi.”
“Tiên hoàng vốn là minh quân, nhưng vì mẹ ngươi, ông trở thành một kẻ tầm thường, đánh mất lý trí, còn chút dáng vẻ quân vương.”
“Bản cung đem món nợ tính lên đầu mẹ ngươi. bổn cung cũng may mắn, vì dù thế nào nữa, bản cung cũng từng Tiên hoàng làm cho đánh mất chính .”
“Bản cung mạnh mẽ hơn ông .”
Từ biệt Thái hậu, đến thăm Tề Quý phi.
Sau khi Tiên hoàng giải tán hậu cung, những phi tần như Tề Quý phi thể rời cung theo con trai . Bà cũng sắp rời khỏi Mộc Thần cung.
Còn cũng sắp từ biệt Vệ Hoa điện, nơi đã sống hơn mười năm, lên đường tới núi Đạo Tích xa xôi.
Lần e rằng là lần cuối cùng gặp bà.
Từ đến giờ, và Tề Quý phi gì để với . Bà quen dùng thái độ lạnh nhạt đối xử với , còn quen giữ im lặng mặt bà.
Chúng im lặng đối diện , mỗi uống một chén trà.
Thấy thời gian đã lâu, dậy, nghiêm túc hành đại lễ ba lạy với bà: “Đa tạ mẫu phi những năm qua đã chăm sóc, Trường Sinh xin cáo từ.”
Bà hỏi: “Bao giờ con ?”
“Xe ngựa đã chuẩn sẵn, con ngay bây giờ.”
Bà : “Ồ… nhanh …”
Ta đáp: “Mẫu phi bảo trọng, Trường Sinh đây.”
Bà hình như kịp phản ứng, đến khi một đoạn, bà mới gọi với theo: “Này!”
Ta dừng chân, hỏi bà: “Mẫu phi còn gì dặn dò ?”
Bà : “Con tuy từ công chúa giáng làm huyện chủ, nhưng… nhưng… Tam của con là Trấn Bắc Vương, con nhớ rõ chứ?”
Ta ngẩn .
Nhìn thấy mắt bà đỏ hoe, lòng mềm , nhẹ nhàng với bà: “Con nhớ , đa tạ mẫu phi.”
Bà : “Đi , .”
Ta bước thêm mấy bước, bà gọi tiếp: “Này!”
Ta đầu.
Bà : “Bản cung về sẽ sống trong phủ Trấn Bắc Vương… Con, nếu dịp trở kinh thành… chắc tìm đường đến phủ Trấn Bắc Vương chứ?”
Ta vốn định Thượng Kinh nữa.
bà cứ đầy mong đợi, nỡ làm bà thất vọng, bèn đáp: “Con tìm .”
Bà nhẹ giọng: “Thế thì .”
“Mẫu phi, lần con thật sự .”
Bà bối rối trong giây lát, nhỏ giọng : “Ừ.”
Lần , đầu nữa. Bà lưng , lớn tiếng gọi với theo: “Trường Sinh, nhớ về thăm mẫu phi đấy!”
24
Ngoài cung, xe ngựa đã chất đầy hành lý của .
Tân đế lo liệu chu đáo, biết rõ đường đến núi Đạo Tích xa xôi, đặc biệt chuẩn một đội nhân mã hộ tống, cùng hạ nhân, thị nữ theo chăm sóc.
Ta bước lên xe ngựa.
Trong xe đã Tam hoàng tử đợi sẵn.
Hắn tiễn một đoạn đường.
Hắn tiễn xa, mãi đến , vẫn khăng khăng để Tề An ở bên .
Hắn : “Chuyến núi cao đường xa, Tề An bên cạnh, cũng yên lòng đôi chút.”
Ta từ chối , đành để Tề An theo.
Nửa tháng trời rong ruổi, cuối cùng cũng đến núi Đạo Tích. Thật sự an cư định xong xuôi thì đã hơn nửa năm .
Nửa năm , thư từ kinh thành gửi tới, hết bức đến bức khác, tất cả đều từ phủ Trấn Bắc Vương.
Những lá thư đó, từng bóc , lần nào cũng đem nguyên phong thư bỏ lửa đốt sạch.
Ta biết, những hành động của đều lọt mắt của Tề An.
để tâm, thậm chí còn mong y đem tất cả những gì y chứng kiến, thiếu một chữ mà bẩm báo với chủ nhân của .
Ta chắc y làm , bởi vì những lá thư vẫn đều đặn gửi tới, từng ngừng .
Sau đó, đưa Tề An một phong thư, bảo y mang về cho Trấn Bắc Vương.
Tề An kích động vô cùng, quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng cam đoan: “Thuộc hạ nhất định sẽ chuyển tới!”
Câu đỗi hùng hồn, mạnh mẽ.
Ta trầm mặc giây lát, mới với y: “Sau khi chủ tử của ngươi xong thư , bất luận hỏi gì, ngươi cứ trả lời ngài : hôm nay trả Tề An, xin đừng phái tới giám thị nữa.”
Tề An ngẩn một lát. Ánh mắt hưng phấn nhiệt huyết lúc nãy như ngọn lửa nước dội , lập tức tắt ngấm, trở nên ảm đạm, u ám.
Y cúi thấp đầu, đáp nhỏ: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Tề An thúc ngựa .
Trong phong thư chỉ vỏn vẹn một tờ giấy trắng.
Một thông minh như Trấn Bắc Vương, chắc chắn hiểu rằng những lá thư từng mở , đã chính là câu trả lời rõ ràng nhất của .
Hắn vốn nên tiếp tục gửi thư tới nữa.
Ta bóng dáng Tề An càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.
Trời sắp đông .
Trên núi Đạo Tích, hẳn là sắp đổ tuyết.
Gió thổi mặt, lạnh buốt vô cùng.
Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một ấm nóng bỏng nào đó, khiến tim chợt run lên khe khẽ.
Trận tuyết , biết bao giờ mới rơi xuống đây?
Dựa những năm , tuyết ở Thượng Kinh bao giờ cũng đến muộn hơn núi Đạo Tích một chút. Không biết khi Tề An trao phong thư tay , là khi tuyết rơi, khi tuyết đã rơi ?
Ta mong rằng sẽ là khi tuyết rơi.
Vì khi tuyết rơi, Thượng Kinh bao giờ cũng nổi gió.
Những cơn gió , cứ âm âm u u, lọt tai như ai đó đang nức nở.
Âm thanh thật chẳng dễ chút nào, nó chỉ khiến lòng thêm tan nát mà thôi…
[HẾT]