Hai Đứa Trẻ Vô Tư Chúng Ta - Chương 3
8
Trước khi Tô Thanh Hòa đến, vẫn luôn chuẩn để tham gia cuộc thi vật lý.
Hiện giờ danh sách cử tham gia cuộc thi vật lý quốc của trường đã xác định, nhưng bởi vì Tô Thanh Hòa đến nên trường học đã trực tiếp cho cô một suất thi.
Mà Tô Thanh Hòa cũng khiến trường học thất vọng, tay đã giành giải đặc biệt quốc.
Trùng hợp, cao hơn một điểm.
Bắt đầu từ khi Tô Thanh Hòa chuyển đến đã lợi hại hơn , cô đã dần dần trở thành nữ thần mọi sùng bái trong lòng.
Hiện giờ càng làm dấy lên một trận sóng gió.
Các bạn học :
“Tô Thanh Hòa vốn chính là học sinh đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh tuyển thẳng, quả nhiên thực lực đỉnh cao! Mà còn đó chủ động từ bỏ suất tuyển thẳng .”
“Đây chính là đại thần ? Tôi bó tay .”
“Cao thủ tay cái là biết ngay .”
Mà đối với , nhiều cảm thấy tiếc hận nỗi đau của khác.
“Xem Tang Lệ cũng mạnh lắm, cảm giác tuỳ tiện vượt qua dễ chịu nhỉ?”
“Tô Thanh Hòa học còn luôn thích ngủ, cũng thể dễ dàng vượt qua Tang Lệ.”
“Người so với , tức chết thôi.”
Tất cả mọi , là cựu cao thủ, dần dần tâm trạng của thể sẽ xảy vấn đề, như thì cả đời đều thắng Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa bên cạnh lấy lòng cô , hưởng thụ híp mắt , vẫn quên chế nhạo bên cạnh: “Ngại quá, cô giẫm lòng bàn chân .”
Tô Thanh Hòa nhất định thắng.
mà, để ý chút nào, ngáp một cái: “A, đỉnh lắm.”
Nếu đổi là , Tô Thanh Hòa đại khái đã tức giận, hiện giờ cô phía , ánh mắt bắt đầu sáng rực “Thẩm Hoài Tự! Tớ giải nhất đầu!”
Tôi đầu , ánh mắt Thẩm Hoài Tự rơi , trầm mặc mấy giây, cuối cùng cũng về phía Tô Thanh Hòa: “Lợi hại.”
Tô Thanh Hòa nhảy cẫng chạy tới, ôm một cánh tay của : “Khen tớ ! Đừng dùng hai chữ đơn giản để lừa gạt tớ ?”
Thẩm Hoài Tự yên lặng trong một chớp mắt, âm thầm rút tay , miệng vẫn : “Cậu biết ? Sự ưu tú của hiện giờ khiến áp lực học tập.”
Tôi suýt tiếng.
Thẩm Hoài Tự vẫn… lời ẩn ý như một.
Đứng đầu từ lên, có thể áp lực học tập gì chứ.
Tô Thanh Hòa ẩn ý trong lời Thẩm Hoài Tự , chỉ Thẩm Hoài Tự với vẻ mặt mong đợi.
Một lúc lâu , sắc mặt Tô Thanh Hòa thay đổi.
Cô cau mày, lẩm bẩm trong miệng: “Không đúng, nên như , tại giá trị yêu thích vẫn là số 0?”
Giá trị yêu thích vẫn là 0.
Tâm trạng lập tức vui vẻ.
Thẩm Hoài Tự biết tại cả khuôn mặt đột nhiên trở nên ấm áp, chỉ biết lúc đang vui vẻ.
Cho nên cũng nhịn mà cong khóe miệng.
Anh đến chúc mừng Tô Thanh Hòa.
Anh tới đón về nhà.
Mắt thường cũng thể thấy Tô Thanh Hòa sốt ruột .
Cô kéo Thẩm Hoài Tự , hốc mắt đỏ bừng: “Sao thích tớ chứ? Cậu thích học giỏi, lần nào tớ cũng lợi hại hơn Tang Lệ, thích ầm ĩ, gần đây tớ cũng quấy rầy .”
Cô : “Thẩm Hoài Tự, chấp nhận tớ , để tớ làm nhân vật nữ chính của , .”
Vẻ ngoài của Tô Thanh Hòa , là loại phô trương diễm lệ, là loại xuất hiện ở mặt mọi là ngay lập tức thể cướp mất tầm mắt mọi .
Lúc , cô giống như một con thú nhỏ thương, nức nở cầu xin yêu thương.
Gần như đàn ông nào thể từ chối cô .
mà, bao gồm Thẩm Hoài Tự.
Thẩm Hoài Tự đút một tay túi, nhạo, nhỏ bên tai cô : “Không gương thì cũng biết đái một vũng mà soi chứ?”
Dưới tình huống một đống bạn học đang hóng hớt cách đó xa, Thẩm Hoài Tự đã để cho Tô Thanh Hòa chút tình mọn.
Trên đường về nhà, nhịn hỏi : “Anh thích Tô Thanh Hòa ?”
Mặc dù biết Tô Thanh Hòa hệ thống trong tay nên mới mạnh như , thế nhưng thể thừa nhận, Tô Thanh Hòa là một loá mắt.
Cô kỳ quái nhiệt liệt, hoạt bát nóng bỏng, vẻ ngoài xinh , học tập cũng , khi đối mặt với Thẩm Hoài Tự, cũng từng lời ba hoa.
Nếu như là đàn ông, biết bộ mặt thật của Tô Thanh Hòa, lẽ cũng sẽ yêu cô .
Thẩm Hoài Tự câm nín: “Đồ mọt sách, em cảm thấy ngốc mù?”
Anh : “Anh , cô chính là một cái bao cỏ, đó sở dĩ đối xử nhẹ nhàng với cô một chút chỉ bởi vì cảm thấy em hiếm khi gặp một đối thủ, em thể sẽ chơi một chút, chờ em thế nào, cũng em biết?”
Nói xong, Thẩm Hoài Tự túm chặt cổ : “Có thể lời , em đúng là một con sói mắt trắng, đối xử với , chớp mắt cái em đã quên hết đúng .”
Tên !
Tôi lạnh mặt, tỏ vẻ để ý đến nữa.
Anh luôn một lời hợp là lời mập mờ , khiến cho cũng biết nên trả lời thế nào.
Phiền.
Thẩm Hoài Tự xích gần : “Cô tự hiểu rõ chút nào, hiểu, vì đầu óc cô , nhưng mà em hiểu chứ.
Con mọt sách ngốc của , là một , phép bởi vì thất bạt nhất thời mà chán ngán thất vọng, tin tưởng sớm muộn gì em cũng có thể vượt qua cô , lấy tất cả mọi thứ thuộc về !”
Sợi tóc của Thẩm Hoài Tự dường như cũng ánh trời chiều dát lên một tầng ánh sáng vàng, vẻ mặt thiếu niên rạng ngời, hừng hực khí thế.
Hình như Thẩm Hoài Tự ngu ngốc.
Tôi rõ ràng chính là một nữ phụ ác độc.
Anh còn chúng ?
mà, đồng thời cũng là ánh trăng sáng của Thẩm Hoài Tự.
Cũng thể hiểu .
Tôi gật đầu : “Ừm.”
9
Bởi vì mãi Thẩm Hoài Tự nên Tô Thanh Hòa đã sốt ruột .
Bởi vì…
Sử dụng bàn tay vàng cần điều kiện.
Đó chính là tình yêu của Thẩm Hoài Tự.
mà Tô Thanh Hòa hiện tại thể công lược Thẩm Hoài Tự thành công một chút nào, cho nên hệ thống sẽ nhanh chóng cung cấp lợi ích cho cô nữa.
Ngày hôm , đến trường học, Tô Thanh Hòa đã kéo trong cầu thang, đó là hàng loạt lời chất vấn ngừng đổ ập xuống: “Thú vị lắm ? Tang Lệ, cô cũng hệ thống đúng ? Hệ thống của cô là cái gì? Đừng che giấu, gan thì cô cứ việc thẳng , đùa bỡn khác lưng thú vị lắm ?”
Cô lạnh: “Tôi đã mà, cô thể dựa bản thân mà thì điểm cao như thế, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của dễ như trở bàn tay, đồng thời còn gia cảnh , mọi mặt đều .”
Lời cô khiến thấy vui vẻ.
Đường cong bên khóe miệng ẩn chứa sự châm biếm: “Cô như thế sẽ chỉ khiến cảm thấy cô chó cùng rứt giậu .”
Tô Thanh Hòa the thé giọng hỏi : “Nếu như cô hệ thống, cô giải thích mọi chuyện thế nào, thể thất bại nữa!”
Cô : “Đàn ông nên quá dễ công lược, khi đến thế giới , đã công lược mười , cả đám đều giống như chó, cho chút đồ là theo, dựa đầu mà một quần là áo lượt bất tài, vô học như Thẩm Hoài Tự thể trở thành ngoại lệ chứ.”
Tôi gì.
Bởi vì cũng biết là vì .
biết, Thẩm Hoài Tự thật lòng thích, tuyệt đối thể nào là mặt hàng như Tô Thanh Hòa.
Tôi chút dao động dường như khiến Tô Thanh Hòa càng thêm rơi tuyệt vọng.
Cô chắc chắn hệ thống.
Chỉ là…
Tô Thanh Hòa đột nhiên ngẩng đầu, chằm chằm một cách nham hiểm: “Thật chuyện cũng dễ giải quyết, cô biến mất là ?”
Hả?
Tôi nhíu mày, còn kịp phản ứng đã Tô Thanh Hòa đẩy một cái.
Phía của là cầu thang, nếu như rơi xuống, thể tránh khỏi thương cân động cốt một trăm ngày.
Dưới tình thế cấp bách, vươn tay túm lấy Tô Thanh Hòa.
Cô làm chuyện , cũng đừng trách kéo cô chôn cùng.
Cơ thể và cô đồng thời ngã về , lăn lộn nhiều vòng, và cô để lợi gì.
Tô Thanh Hòa thành phía .
Cô trừng to mắt, lập tức đau phát : “Có điên , con tiện nhân , Tang Lệ, cô kéo làm gì?”
Phía lưng đau đến mức hít một khí lạnh.
Tôi còn thể lên nhưng Tô Thanh Hòa hiển nhiên , cô thử nhiều lần .
Vẻ mặt cô đau khổ: “Chân hình như gãy mất .”
Ta ôm sách tán loạn mặt đất, nhẹ nhàng phủi bụi cho chúng nó, phất tay áo về phía Tô Thanh Hòa: “Vậy thì liên quan gì đến ?”
Tô Thanh Hòa vênh vang đắc ý lệnh cho : “Cô nhanh chóng đưa tới phòng y tế , nếu sẽ là cô đẩy xuống! Hiện giờ đã là thời gian tiết sớm , xung quanh ai, cô mà đưa , sẽ ở đây đến hết giờ học, khác trông thấy hổ chết mất.”
Tôi liếc mắt, chỉ góc ở bên cạnh: “Cô mới chuyển đến nên chắc biết, ở đó camera giám sát.”
Tô Thanh Hòa lập tức tái mặt.
Tôi rời , đầu cũng ngoảnh .
Nói thật, thật sự hiểu tại hệ thống chọn Tô Thanh Hòa làm công lược.
Vừa ngu .
Loại như thể làm nữ chính, nếu như thế giới thật sự là một cuốn tiểu thiếu, thì quả thực phần cuối nát bét.
Tôi mà là tác giả thì chắc cũng tiếp .
Buổi sáng hôm nay, Tô Thanh Hòa mặt đất mãi cho đến khi tiết sớm kết thúc mới các bạn học xem đưa đến phòng y tế.
Người khác hỏi tại cô mặt đất, cô cũng ấp úng dám .
Thẩm Hoài Tự lúc đầu cũng quan tâm.
Sau đó Tô Thanh Hòa đẩy , lập tức xù lông lên, lập tức dẫn đề nghị:
“Tô Thanh Hòa là đầu khối trường chúng , là hạt giống tuyển thủ Thanh Bắc , thể chuyện bất trắc . Em nhiệt liệt đề nghị, mở video giám sát xem.”
Tô Thanh Hòa liên tục lắc đầu: “Không , , cần, làm quá thêm phiền toái cho mọi .”
Đôi mắt Thẩm Hoài Tự sắc bén, nguy hiểm, cô cho từ chối: “Cậu đúng là một cô gái hiền lành, bắt nạt cũng giữ im lặng, chân đã biết thể nào là tự ngã , tự ngã thể thương như ?”
Tô Thanh Hòa nước mắt, còn thêm gì nhưng hiệu trưởng đã lên tiếng : “, thầy tuyệt đối cho phép loại chuyện như xảy địa bàn của thầy!”
Mặt Tô Thanh Hòa trắng bệch, chỉ thể trơ mắt hiệu trưởng phẫn nộ mở video giám sát xem.
Sau đó tất cả mọi đều câm lặng.
Ánh mắt các giáo viên ở đây lặng lẽ dừng , dừng cô .
Video giám sát tiếng nhưng có thể trông thấy rõ ràng là cô đẩy .
Lần học sinh đầu khối năm nay đẩy học sinh đầu khối đó, hiệu trưởng khó xử, ông chỉ thể khẽ ho một tiếng, vẻ trách cứ hỏi : “Sao em đưa bạn Tô Thanh Hòa tới phòng y tế?”
Tôi mà biểu cảm gì: “Cậu đẩy em xuống cầu thang, nếu tự làm tự chịu thì hiện tại lẽ em đã bán thân bất toại, khi em , đạp thêm hai nhát đã bởi vì em tố chất .”
Tôi cũng đạo lý.
Hiệu trưởng gượng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa .
Thẩm Hoài Tự đột nhiên lên tiếng: “Loại hành vi ác liệt như thế, ghi ?”
Vẻ mặt Tô Thanh Hòa kinh ngạc: “Thẩm Hoài Tự? Cậu biết đang cái gì ? Cậu mà tớ ghi tội, là bởi vì Tang Lệ ?”
Hiệu trưởng khó khăn: “Bọn nhỏ hiện tại đã lớp mười hai , nếu ghi , hồ sơ sẽ vết nhơ cả đời.”
Thẩm Hoài Tự lên tiếng, chỉ hiệu trưởng nhạt.
Cuối cùng hiệu trưởng vẫn thỏa hiệp.
Bởi vì, nhà họ Thẩm đã quyên góp cho trường học hai tòa nhà dạy học, một trăm chiếc máy tính, còn nửa khu giảng dạy.
Hiện giờ Thẩm Hoài Tự chẳng qua chỉ chủ trì công đạo mà thôi.
Hiệu trưởng lý do gì mà đồng ý.
Toàn bộ quá trình, Tô Thanh Hòa đều hung hăng chằm chằm.
Sau khi hiệu trưởng và các giáo viên rời , Tô Thanh Hòa thể nhịn nữa, cô : “Tang Lệ, hiện giờ cô hài lòng chứ? Cảm giác giẫm lòng bàn chân thoải mái ?”
Tôi trầm mặc mấy giây : “Nói thật, từ tới giờ từng coi trọng cô, giẫm chết một con giun dế, tồn tại cái gọi là sướng ?.”