Hoa Hồng Rực Rỡ - Chương 5
Cuộc trò chuyện hôm kết thúc bằng việc từ thể tin đến sụp đổ òa vì Bạch Chấp mắng là đồ ngốc, còn thì cuống cuồng dỗ dành .
Sau đó, ai nhắc chuyện hợp đồng nữa, như thể giữa chúng từng tồn tại tờ giấy đó.
Tối nay Bạch Chấp một bữa tiệc xã giao, tham gia, chỉ ở nhà chăm chút mấy chậu cây.
Ngôi nhà từng trống trải nay đã thay đổi từ phong cách tối giản sang đầy ắp những đồ trang trí nhỏ bé.
Khi Bạch Chấp về đến nhà thì đã gần mười một giờ.
Ngửi thấy mùi rượu , đỡ phòng ngủ.
“Anh uống nhiều.” Anh ôm , hôn nhẹ một cái, “ vẫn cảm ơn An An.”
Nói xong, thẳng phòng tắm.
Tôi theo bóng lưng , quần áo vương vãi đầy đất: “…”
Tôi gì, cúi xuống nhặt lên, định bỏ giỏ đồ bẩn thì ánh mắt bỗng thu hút bởi một thứ rơi từ túi áo .
Đây là gì?
Tôi chằm chằm chiếc mặt dây chuyền quen thuộc.
Một viên ngọc bích xanh đậm, vốn thuộc về một chiếc vòng tay, dây đeo bện từ da bò màu nâu sẫm, hai đầu khóa bạc chạm khắc hoa văn phức tạp. Mặt dây chuyền treo một trong hai vòng bạc đó…
Tôi sững sờ chằm chằm món đồ mà đã tìm kiếm suốt bao năm qua.
Tại nó ở đây? Ở chỗ của Bạch Chấp?
Tôi xuống giường, bước về phía khi tắm xong: “Bạch Chấp…”
Ánh mắt Bạch Chấp lướt đến mặt dây chuyền trong tay , bất chợt cong môi .
“An An.” Anh khẽ gọi tên , giọng điệu mang theo ý , “Sao em cầm kỷ vật của trong lòng em thế?”
Tôi nhíu mày, chiếc dây chuyền trong tay, chắc chắn : “Anh đang linh tinh gì ? Đây là quà nghiệp cấp ba mà bà nội em tặng, là kỷ vật của trong lòng …”
Tôi đột nhiên im bặt.
Bạch Chấp chậm rãi giúp thành nốt câu bỏ lửng, tay nắm lấy cổ tay , nhẹ nhàng vuốt ve: “ , mặt dây chuyền của trong lòng , là của em nhỉ?”
Tôi rơi trạng thái mơ hồ, ngước mắt Bạch Chấp, cố chấp đòi một lời giải thích.
Bạch Chấp trả lời, chỉ từng bước tiến sát, cuốn lấy mọi sự chú ý của .
Đêm nay, vẻ đặc biệt kích động.
Tôi chút chịu nổi dáng vẻ của .
Tôi đẩy mạnh lồng ngực nóng rực mặt, giọng khàn khàn, mang theo chút nức nở: “Đừng nữa, Bạch Chấp, em nữa.”
chẳng hề bận tâm, nắm lấy cổ chân , siết chặt hơn.
Tôi vì hành động bất ngờ mà bật lên một tiếng rên khẽ.
Lập tức chút hổ, vòng tay ôm lấy cổ Bạch Chấp, chịu thua mà vươn lên hôn .
Bạch Chấp thuận theo, chậm rãi hạ nhẹ sức lực. Anh dịu dàng vuốt ve eo , nâng niu như thể là một món đồ nghệ thuật quý giá.
Một nụ hôn kết thúc, tựa , khẽ : “Anh đã biết em từ đúng ?”
Giọng điệu chắc chắn.
Bạch Chấp phủ nhận.
“Chúng đã gặp khi nào?”
“Em biết?” Anh hỏi .
Tôi gật đầu.
“Rõ ràng là nhớ gì cả, ngay cả khi thấy mặt dây chuyền cũng chỉ biết thắc mắc vì nó ở chỗ ?”
Giọng nhếch lên, thể một chút oán trách thoáng qua.
Tôi ngẩng đầu, hôn lên cằm , nhẹ giọng : “Em chỉ biết, lúc đó em đã ngốc thế nào, bỏ lỡ một trai thế .”
Bạch Chấp , cúi xuống.
Tôi giật kêu lên, nhưng quan tâm, chỉ mặc cho cào cấu lưng, như thể đòi tất cả những gì đã bỏ lỡ.
“Em còn nhớ chuyện từng kể ? Sáu năm , thích một , nhưng kịp xin cách liên lạc thì đã rời .”
Tôi âm thầm trợn mắt, gật đầu.
“Hồi đó đang ở California.” Bạch Chấp ôm , chậm rãi , “Công ty lúc chỉ là một studio nhỏ. Vì cần nghiên cứu một số công nghệ, cùng bạn đến Học viện Pitzer.”
Tôi liền ngẩng đầu đầy kinh ngạc: “Năm hai em cũng từng trao đổi ở đó…”
Bạch Chấp bật , siết chặt vòng tay ôm tiếp tục: “ , An An. Hôm đó trùng hợp là ngày diễn cuộc thi tranh biện của trường.”
“Anh thấy em hùng hồn tranh luận, khiến một nam sinh cùng quê nên lời.”
“Cậu tức giận, xuống sân khấu kéo em để cãi , còn định đánh em.” Tôi ngơ ngác tiếp lời, “Em nhanh chân tránh , còn đỡ em nữa. Lúc tên đó lao đến lần nữa, bên cạnh em…”
“Là đấm ?!”
Tôi trợn tròn mắt.
“Sao luôn là chính là đỡ em ?”
Bạch Chấp bất lực.
“Không, … Chủ yếu là khi đánh xong thì em đã biến mất. Sau mới biết cem sinh viên trường, làm thầy trưởng ban trao đổi tìm suốt một thời gian…”
Chuyện thật sự quá kịch tính, sang Bạch Chấp: “Chỉ vì chuyện đó thôi á?”
Bạch Chấp nhướng mày, lặp lời với giọng điệu kỳ lạ: “Chỉ vì chuyện đó thôi á?”
“Em dũng cảm lắm đó, An An. Anh đỡ dậy, em đã định lao lên tranh luận tiếp, còn gạt tay , mạnh miệng gì mà: ‘Anh trai né sang một bên , để bà đây lên chiến tiếp…’”
Mặt đỏ bừng, vội lấy tay bịt miệng Bạch Chấp: “Xin đừng nữa.”
Bạch Chấp nhân cơ hội liếm nhẹ kẽ tay , làm giật rụt .
“Làm mà dám để kể?” Bạch Chấp nhướng mày, “Mới công ty mà đã mạnh miệng lắm, nào là chống văn hóa làm việc quá sức, nào là ‘Ai làm thêm giờ thì sếp hói đầu’, thì ‘Công ty sớm muộn gì cũng sập’…”
Tôi vùi cả chăn, gào thét trong vô thức, thoát khỏi nỗi hổ đến chết sống : “Sao ạm biết hết mấy chuyện đó?!”
“An An.”
Bạch Chấp ôm cả lẫn chăn, cúi đầu nhỏ:
“Khi ở California, ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ sự dũng cảm và tư duy của em. Lúc em công ty, đã nhận ngay em chính là cô nhóc ngày đó. Đến khi em than vãn với bạn, bắt đầu tò mò biết nếu em nhận thì sẽ phản ứng thế nào. Và cũng từ đó, dần cảm tình với em.”
“Cho đến bây giờ, vẫn vô cùng biết ơn bản thân vì đã ký bản hợp đồng trông vẻ ngốc nghếch ngày đó.”
“Nhờ mà dần hiểu em, tiến gần hơn đến với em, yêu em.”
“Anh thích em, An An.”
“Anh yêu em.”
…
Tôi đột ngột lật chăn , bật dậy.
Leo lên Bạch Chấp, chỉ tay , trừng mắt đầy uy lực:
“Đổi ngày hợp đồng cho em ngay lập tức!!”
Bạch Chấp giữ lấy cánh tay .
Giống như cái cách từng đỡ khỏi ngã.
“Được.”
Tôi thấy tiếng bật nhẹ nhàng.