Hoàng Triều - Chương 4
Lục bước đến gần , khẽ như hoa nở:
“Thì đã ?”
“Mẫu thân tỷ tỷ chỉ là một vị Công chúa.”
“Còn tỷ tỷ của —chính là Hoàng hậu.”
“Tốt! Có chí khí!”
Ta chăm chú gương mặt xinh mà sắc sảo , trầm giọng :
“Người , đưa bát tự của Lục đến Giản phủ.”
“Tĩnh Hàm dù cũng là thứ nữ…” Tam bá mẫu nhắc nhở.
Ta dậy, giọng lạnh nhạt:
“Có thể cưới con gái nhà họ Tô , họ còn gì để kén chọn? Nếu Giản công điều gì hài lòng, cứ đến tìm chuyện.”
Tiểu hồ ly xinh , giảo hoạt của liền quỳ rạp xuống, cúi đầu thật sâu:
“Tạ ơn tỷ tỷ đã tác thành.”
Lúc lướt qua , thấp giọng thì thầm:
“Ta đưa lên mây xanh.”
“Còn tranh đấu thế nào, là chuyện của .”
Hy vọng một ngày, khi bái kiến Giản công, tiếp đón sẽ là ngoại sanh nữ của chính .
Bước khỏi từ đường, trời đã khuya.
Tiếng huyên náo từ tiền viện vọng .
“Ai đang ồn ào ngoài cổng ?”
“…Là Thái tử.”
Ta thở một thật dài.
Lại là nữa.
Dù gì cũng thể lôi ngoài đánh một trận .
“ lão gia đã tiếp đón ạ.”
Ta gật đầu: “Phiền ngươi thay cảm tạ phụ thân.”
Phụ thân tuy phóng túng tùy tiện, nhưng khi cần vẫn làm việc. Dù gì cũng là trưởng bối trong nhà, Triệu Hoan gặp còn gọi một tiếng “Cô trượng”, chắc hẳn dám ăn lung tung mặt .
Ta về nội viện, cho lui tất cả mọi :
“Ra .”
Tĩnh Mân khoác áo trắng, từ góc tối bước .
“Chuyện cũng chẳng gì to tát, cần lén lút như thế.”
Nước mắt Tĩnh Mân lã chã rơi xuống:
“Tỷ tỷ, báo thù!”
“Ừm.” Ta gật đầu, “Bị sỉ nhục như đánh một trận giữa chốn đông , ai cốt khí, tất nhiên đều nghĩ đến chuyện trả đũa. Muội là một đứa trẻ cốt khí. định báo thù Vương Xuân Tài thế nào?”
“Muội chết!” Thiếu nữ mặt nghiến răng, tức giận .
Ta tiện tay rút một thanh kiếm gỗ từ giá kiếm, quăng cho nàng.
Khoảnh khắc nàng bắt kiếm, lập tức tấn công.
Một chiêu đã đánh ngã nàng.
“Lại nào.”
Nàng bò dậy, vung kiếm chém về phía .
Ta nhẹ nhàng tránh : “Lại nữa.”
Nhà võ đường, nàng cũng từng học, nhưng vẫn còn vướng tay vướng chân.
Bị đánh rơi kiếm ba lần.
“Chỉ thế mà giết ?”
Cuối cùng nàng cũng liều mạng, gào lên xông đến chém .
Ta đỡ lấy kiếm của nàng, đôi mắt đỏ hoe, khẽ nhếch môi:
“Như thế mới chút khí thế. vẫn giết .”
Nàng tuyệt vọng, như thể sinh khí cuối cùng rút cạn, ngã xuống đất:
“Tại sinh đã là nữ nhân… Tại chứ…”
“Ta cũng là nữ nhân.”
Dưới ánh trăng, bình tĩnh chống kiếm xuống đất.
“Hôn ước của so với còn hiển hách hơn nhiều. Từ nhỏ, đã gả cho Thái tử. Đông cung đổi chủ, vẫn là Thái tử phi.”
“ Lâm di nương, bà từng nghĩ đến chuyện hủy hoại , để Tĩnh Vận thay cung.”
“Bà dám nghĩ.”
“Cũng giống như , Vương Xuân Tài bao giờ dám mơ tưởng đến .”
“Hắn háo sắc, nhưng ngay cả ngẩng đầu một cái cũng dám.”
“Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần dám sinh nửa phần tà niệm với , sẽ đánh chết hết bọn họ.”
Hai chữ “đánh chết” từ đôi môi đỏ thắm của thốt một cách nhẹ nhàng.
Muội giật bắn , hoảng hốt ngẩng đầu lên.
“Ta tuy luyện kiếm lâu hơn vài năm, nhưng khi đối đầu với nam nhân, cũng ưu thế gì. Thứ dựa , chỉ là quyền thế.”
“ tỷ tỷ, quyền, thế. Muội chỉ là một nữ nhân chờ gả , cha mẹ.”
Muội của , yếu ớt mà bất lực.
“Mùa thu năm nay sẽ một kỳ thi Thu Vi.”
Trong ánh mắt mở to kinh ngạc của nàng, thấy bóng hình đang mỉm .
“Nếu thể thi ba hạng đầu, sẽ cho quyền thế.”
“Nữ tử thể tham gia khoa cử ?”
“Vốn dĩ thể.”
Ta về phía cung điện xa xa, vươn tay về phía nàng.
“ ở đây, thì thể.”
“Tạ ơn tỷ tỷ thương xót…”
Tĩnh Mân , dụi mặt lòng bàn tay .
Đột nhiên, lưng vang lên tiếng đáp đất nhẹ nhàng.
Là Triệu Hoan, nhảy xuống từ đầu tường.
Ta lập tức tối sầm mặt.
Đường đường là Thái tử.
Giữa đêm trèo tường.
“Phụ thân ngươi kéo uống rượu, chuốc say trốn đây.”
Trên còn nóng hôi hổi, rõ ràng uống ít.
“Đợi lâu ?”
“Thái tử mời về cho.”
Ta ôm lấy Tĩnh Mân: “Tối nay chăm sóc .”
Triệu Hoan ngẩn : “Chăm sóc quan trọng hơn chăm sóc ?”
Ta lạnh mặt.
“Ngươi lấy tự tin mà dám nghĩ rằng đang đợi ngươi?”
“Đêm qua ngủ giường một đêm, liền nghĩ thể đến đây giương oai?”
“Bất quá cũng chỉ là một đêm hoan ái, ngay cả nhập mạc chi tân Thái tử cũng đủ tư cách.”
Ta ôm ngang Tĩnh Mân đã ngất , thẳng thừng bước phòng.
Triệu Hoan tức giận, nhổ hết hoa cỏ trong sân , đá cửa mà .
Hắn vốn cao ngạo, từ hôm đó thèm để ý đến nữa.
Ta cầu còn .
4.
Sau khi thân thể Tĩnh Mân khá hơn, đưa đến nữ học.
Lời đồn bao giờ cũng lan nhanh.
dù cũng là học, các nàng thương xót Tĩnh Mân, cũng biết nên khinh bỉ ai.
Ta ẩn cửa sổ hoa văn, mấy tiểu thư quấn lấy nàng, ôm nức nở, sang với Liễu Tình:
“Ngươi dạy .”
“Chuyện cũng chẳng cần dạy.”
Trên đường lên triều, Giản công cùng hàn huyên đôi câu, mời và Lục đến Giản phủ gặp Đại công tử.
Ta cùng ông bàn bạc về hôn kỳ.
Trước cửa cung, gặp Vương lão hầu đang chờ:
“Khuyển tử thất lễ .”
Ta gật đầu: “Vị trí Hoàng môn thị lang, bổ sung nổi .”
Vương lão hầu liên tục gật đầu, , .
“Còn chuyện báo cho Hầu gia. Một lát nữa lên triều sẽ tấu chương đề xuất nới rộng tư cách dự thi Thu Vi, cho sĩ tử bình dân cũng thể tham gia.”
“Ngươi điên ?”
“Hầu gia phản đối là .”
“Ta phản đối cũng chẳng tác dụng gì.”
ông thiếu nợ nhân tình, quả nhiên khi triều đình dậy sóng, ông tỏ thái độ.
Cải cách Thu Vi thông qua.
Cũng trong dự đoán của .
Chốn triều đường tranh luận kịch liệt, Triệu Hoan cũng đến tìm .
Ta nhân dịp du xuân, đến ngoại thành tuần tra điền trang.
Đang mùa xuân gieo mạ, nông dân cấy lúa, mục đồng thả trâu, cảnh sắc yên bình.
Tâm trạng cũng lắng dịu.
Người đời chỉ thấy đế vương tướng quân.
thực , đế vương tướng quân chẳng hề quan trọng.
Quan trọng là lão nông nơi đồng ruộng, phụ nhân giữa rừng dâu, thương nhân đường cái.
Đó mới là nền tảng của quốc gia.
Trên đường hồi kinh, trời đổ mưa nhỏ, ghé một ngôi miếu gần đó trú tạm.
Ngẩng đầu, chợt phát hiện tượng thờ trong miếu chính là Lâm Hoài ca ca.
“Vị là Tiên Thái tử.”
Lão nhân tóc bạc cùng trú mưa bên cạnh với .
“Ngài thương dân, năm nào cũng ruộng xem mùa màng. Khi nạn đói xảy , ngài còn cứu tế bách tính. Chỉ tiếc, mệnh yểu…”
Lão nheo mắt , hoài nghi hỏi:
“Cô nương, đã từng gặp cô ở ?”
Ta chỉ mỉm đáp:
“Ngôi miếu ai lập ?”
“À, là một vị công tử nhân hậu. Mấy ngày còn đến đây tuần tra, tặng ít nông cụ bằng sắt cho chúng .”
Ta khẽ gật đầu, thành kính dâng một nén nhang lên tượng vàng của Lâm Hoài ca ca, tựa bài vị của mà ngủ .
Trong mộng, thấy tiếng sáo du dương.
Ngẩng lên, trông thấy một nam tử áo trắng, xuất thân hoàng thất, phong tư ngọc thụ lâm phong.
“Ca ca…”
Ta đưa tay về phía .
Huynh ôm lấy .
Vòng tay , vẫn ấm áp như xưa.
Ngoài cửa sổ, biết mưa xuân đã ngừng tự bao giờ.
Vạn nhà lên đèn.
Ta tỉnh dậy, phát hiện Hoài vương đang tủm tỉm .
“Tỷ tỷ ngủ ở nơi hoang vắng , sợ lạnh ?”
Ta chăm chú .
Dưới ánh đèn lờ mờ, ngũ quan thanh tú ôn .
“Tỷ tỷ như làm gì?”
Hắn thu ánh mắt, hai gò má khẽ ửng đỏ.
Ta khẽ nhếch môi, vỗ lên đùi :
“Đây chẳng là thứ ngày nhớ đêm mong ?”
Hắn phi ngựa đến đây, trời đổ mưa, liền mượn xe ngựa của để tạm.
Ta từ chối.
“Người cho xây miếu thờ Lâm Hoài ca ca, là ?” Ta nhắm mắt hỏi.
“Là .”
“Có lòng .”
“Tình cảm kính ngưỡng dành cho trưởng, cũng như tỷ tỷ .”
Triệu Hân chỉnh y phục trắng muốt, giọng ôn nhu nhã nhặn.
Ta khẽ.
Dĩ nhiên là giống .
Ta và Lâm Hoài ca ca là tình cảm phu thê, còn chỉ là .
so đo.
Bạch y, trúc địch, thanh minh vũ.
Trước từng nhận , vị tam của , lớn lên giống hệt ca ca đến ?
Ta và Triệu Hân chung xe đến phủ Tô gia.
Vừa xuống xe, từ trong bóng tối bước một thân ảnh.
Là Triệu Hoan, đã lâu gặp.
Hắn tựa hồ gì đó với , nhưng nhanh đã trông thấy Triệu Hân bước từ xe ngựa phía .
Chỉ trong nháy mắt, dung mạo tuấn mỹ của vặn vẹo đến dữ tợn.
Hắn xông lên, vung một quyền giáng thẳng mặt Triệu Hân:
“Các ngươi làm gì mà ở cùng ?!”
Trước cửa phủ, một phen nháo loạn.
Đường đường là Thái tử, ngay giữa phố chợ đánh đấm hoàng là Hoài vương.
Ta ngăn cản.
Cứ đánh , đánh càng dữ càng .
Ta còn đang đau đầu vì bế tắc của Thu Vi, Triệu Hoan liền tự dâng tới một món hời.
Chuyện Thái tử giữa đường hành hung Hoài vương chấn động cả triều đình.
Dưới sự thúc đẩy của , tấu chương dâng lên ùn ùn như tuyết bay, lời kêu gọi phế Thái tử ngày càng cao, đến mức kinh động hoàng đế đang bế quan dưỡng bệnh tại Chiêu Dương cung.
Sáng sớm, cùng Triệu Hoan cung diện thánh.
Hoàng đế quở trách :
“Ba năm , mà Đông cung vẫn lấy một đứa trẻ.”
Triệu Hoan liếc :
“Con chỉ con của thái tử phi. thái tử phi bất trung với con.”
“Hoang đường!” Hoàng đế quát, phất tay đuổi ngoài.
Trong điện, chỉ còn và ông .
Từ rèm, một bàn tay gầy guộc đưa .
“Ngươi thật sự phế thái tử?”