Hoàng Triều - Chương 7
6.
Từ khi Triệu Hoan đăng cơ, cả đế đô đều truyền rằng là một nữ nhân cường hãn.
Dù thì, chuyện tự tay trảm Hoài Vương, phò tá tân đế cũng việc mà nữ tử bình thường thể làm .
Ta qua một con phố, đến ba kể chuyện đang diễn tả sinh động như thật, khiến ai nấy đều đến nhập thần.
Mà Triệu Hoan, dường như càng ngày càng tránh né .
Ta cảm thấy càng lúc càng khó hiểu.
Nếu đổi thành nam nhân khác, thể tha thứ cho sự nhu nhược của họ.
Dẫu , bộ dáng một thân đầy máu, cầm kiếm tay của , chắc chắn chẳng ăn nhập gì với danh hiệu “ nhất mỹ nhân kinh thành.”
là Triệu Hoan.
Hắn khởi đầu từ Bắc Cương, nhờ quân công mà lên, giết trăm mạng.
Sao sợ bàn tay nhuốm máu của ?
Lẽ nào, trong lòng , là một tiểu tiên tử trong trẻo, nhiễm bụi trần?
Nực .
Người nắm quyền, làm gì ai mà tay còn sạch?
Không bao lâu , đã hiểu nguyên nhân lạnh nhạt với như .
Sau khi lên ngôi, chuyện đầu tiên làm chính là đem từng đợt thưởng phong, dồn dập ban xuống Giản gia – tay Giản Phi Nhan.
Giản Phi Nhan, quả thực là một mỹ nhân.
Một đôi mắt lạnh lẽo như trăng thu, chỉ cần nàng liếc , cũng đủ khiến nơm nớp lo sợ, cảm thấy bản thân làm bẩn đôi mắt .
Nam nhân thích kiểu nữ nhân , chẳng lấy làm lạ.
Hóa Triệu Hoan cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tại yến tiệc cung đình đầu tiên khi đăng cơ, dâng lên khay ngọc đã chuẩn sẵn từ , thanh nhã cất lời:
“Bệ hạ, Khâm Thiên Giám đã tuyển chọn xong những ngày cát tường trong nửa năm tới. Xin bệ hạ sớm chọn ngày đại hôn.”
Câu , chính với .
Giờ đây, đổi là thúc giục .
Cữu cữu đã mất, Triệu Hoan đang lúc tráng niên.
Cô cô thể mãi lâm triều xưng chế với danh nghĩa Thái hậu.
Mà cũng thể cứ cạnh Thái hậu, lấy danh Lan Đài Lệnh nhỏ bé, mà tiếp tục che giấu bản thân.
Cái danh bất xứng với thực, khiến thể thi triển quyền cước.
Triệu Hoan mặc long bào nghiêng long ỷ, chậm rãi :
“Trung cung bỏ trống, quả thật may. Chỉ là, vị trí Trung cung … nên giao cho ai đây?”
Hắn , đó chậm rãi dời mắt về phía Giản Phi Nhan thanh lãnh như ánh trăng.
“Trẫm thấy nữ nhi Giản gia cũng tệ, biết ý kiến của Hoàng tỷ ?”
Một tiếng “oành”, trong đầu như nổ tung.
Ta đã nâng đỡ lên ngôi vị.
Mà Hoàng hậu, là .
Tối hôm đó, cô tức giận đến mức suýt ngất .
“Cái thằng tiểu súc sinh ! Ngươi giúp nó như , mà nó cưới con gái Giản gia? Lúc đoạt đích, nó còn ăn đủ khổ từ Giản gia ?”
Ta một bên, im lặng.
“Tô Tĩnh Ngôn! Ngươi gì chứ!”
“Không gì nghiêm trọng cả, cùng lắm chỉ vất vả một chút.” Ta an ủi nàng, “Dù cung , Giản Phi Nhan cũng đừng hòng làm Hoàng hậu.
“Cô cô vẫn còn trẻ, cứ trấn áp vài năm. Chờ con , mọi chuyện dễ bàn.”
“ nuốt trôi cơn giận , ngươi nuốt trôi ?”
Cô cô nắm chặt vai , mắt đỏ bừng.
“Ngươi biết bên ngoài đang gì ? Họ ngươi một lòng một nâng đỡ lên ngôi, đầu say mê nữ nhân khác, bỏ rơi ngươi như giày rách!”
Ta đúng là cam tâm.
vì lý do đó.
“Nếu Hoàng hậu là ngươi, thì đó là sự phụ lòng của ngươi với mẫu thân và , đã hết lòng bày mưu tính kế.”
Cô cô trừng mắt trách mắng.
“Biết . Ta chuyện với .”
Ta cầm lấy vò rượu, bước Thừa Đức Điện.
Ta biết nên gì với Triệu Hoan.
Ta thực sự xa lạ với đứa .
Từ khi chào đời, và ca ca đã nuôi dạy như Hoàng đế và Hoàng hậu tương lai.
Còn Triệu Hoan?
Ta thậm chí chẳng mấy khi thấy mặt .
Lần đầu tiên ấn tượng về , là khi một thái giám trong lãnh cung đánh đập.
Lúc , còn biết là hoàng tử, chỉ cảm thấy đành lòng, liền quát lui tên thái giám , dẫn đến Thái y viện băng bó vết thương.
Nói chuyện đôi câu, mới biết là của .
Có lẽ, từng cữu cữu nhắc đến, là vì mẫu thân của thân phận quá thấp kém.
Vậy nên cữu cữu chỉ chọn vài nhũ mẫu thật thà chất phác chăm sóc , tiện thể từ Đông cung rút một khoản bạc nhỏ cho chi tiêu.
Hoàng tử trong lãnh cung, so với chó còn bằng.
Ta trích một ít tiền tiêu hàng tháng, cũng đủ để lớn lên mà chết đói.
Sau , gặp vài lần trong ngự hoa viên, nhưng vì lúc đó Lâm Hoài ca ca luôn ở bên, nên cũng chẳng mấy câu.
Lại nữa, theo mẫu thân đến Bắc Cương, khi Triệu Hoan đã nhập ngũ.
Hắn làm kỵ binh hiệu úy, trải qua trận chiến ác liệt, binh lính trướng chết chóc, thương tật vô số, bản thân cũng cử động nổi.
Ta biết chút y thuật, đã từng chăm sóc một thời gian.
Khi đó, phụ trách cả một doanh trại thương binh, nhưng vì là , nên những gì dành cho vẫn hơn hẳn khác.
Khoảng thời gian đó, vô cùng vất vả, đến mức chẳng nhớ .
Nếu Lâm Hoài ca ca chết, lẽ và Triệu Hoan đã là thân thiết trong gia tộc.
tại … mọi chuyện thành thế ?
…
Ta xách bình rượu quế, loạng choạng bước tẩm cung của .
Triệu Hoan cũng uống say, mặc long bào, trông càng thêm tuấn tú hơn ngày thường.
Ta và đối diện một lúc, ai gì.
Khi còn đang nghĩ nên mở lời , bỗng vươn tay, kéo lòng.
Môi áp xuống, nóng bỏng, gấp gáp, như thể đã nhẫn nhịn lâu.
“Tại giúp ngươi đăng cơ, mà ngươi ghét ?”
Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, hỏi .
“Ngươi chọn . Chỉ là lời.”
“Vậy thì ngươi ngoan ngoãn một chút hơn ?”
“Tại cứ khiến khó chịu?”
Ta mơ màng, đầu óc chếnh choáng men say.
Triệu Hoan bỗng khựng .
Rồi thấy tiếng khổ.
“ . Dù bây giờ… ngươi cũng chỉ còn một .”
Ngay đó, là nỗi điên cuồng như nhấn chìm trong biển lửa.
Suốt một đêm, triền miên bất tận.
Từ hôm đó, Triệu Hoan còn nhắc đến chuyện lập Giản Phi Nhan làm hậu.
Hôn lễ của và chính thức đưa kế hoạch.
Thế nhưng, gây một chuyện động trời khác.
Trong tất cả các ngày lành tháng mà Khâm Thiên Giám trình lên, chọn bất cứ ngày nào.
Hắn chọn ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca.
Tấu chương từ bá quan như tuyết rơi đầy triều đình, phản đối ầm ĩ.
Quả thực quá mức hoang đường.
Gần như ngay lập tức, Khôn Ninh cung suýt chút nữa cô cô lật tung.
“Ta biết mà! Ta biết thằng nghịch tử đó là một kẻ vô ơn bội nghĩa! Hôm nay đắc chí, liền ngang nhiên giẫm lên hài cốt của Hoài nhi!”
Cô cô đau đớn thể chịu nổi, chuyển hướng sang .
“Ngươi tính thế nào?”
“Bây giờ gây thêm chuyện.”
Tâm tư của Triệu Hoan quá mức khó lường.
Ngươi thuận theo , sẽ càng những nước cờ chẳng ai đoán nổi.
“Hắn bây giờ là Hoàng đế, chúng còn nhiều lúc dùng đến .”
“Ngay cả chuyện , ngươi cũng dung túng ?!”
Cô cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, chợt hỏi:
“Ngươi đã yêu ?”
“Cô cô, mệt .”
Ta đặt chén trà xuống, dậy hành lễ.
“Nghỉ ngơi cho .”
Bước ngoài, gió xuân vẫn còn lạnh buốt.
Chốn hoàng cung , làm gì thứ gọi là nam nữ tình thâm?
Chẳng qua, trải qua một trận chém giết, và Triệu Hoan mới chút hòa thuận, phá vỡ sự cân bằng mà thôi.
Ngày đại hôn đến nhanh.
Để chuẩn hôn lễ, đã tốn ít công sức.
Từ sáu mươi vạn lạng bạc trắng, cắt giảm xuống còn hai mươi vạn.
Lễ nghi trang trọng, cổ kính.
Ta trong xe loan, từ Chu Tước môn tiến hoàng cung.
Gió xuân phơi phới, vó ngựa rộn ràng.
Ta che khăn voan, tất cả mọi đều rõ khuôn mặt .
Nhìn rõ đã bước từng bước một, đến bên cạnh .
Cùng nơi cao nhất thiên hạ.
Từ nay, trong Chiêu Dương Điện, sẽ hai chiếc bảo tọa.
Long tọa và Phượng vị.
Cao cao tại thượng, cùng giám sát triều chính.
Khi bàn bạc với Triệu Hoan về việc phượng vị ngang hàng với long tọa, bình tĩnh.
“Ồ, nếu ngươi thích thì cứ làm .”
Hắn thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ khi cùng lâm triều chính sự.
Bởi vì ngay cả cũng thích thượng triều.
Cũng vì câu của — “Ngươi thích là .”
Ta còn so đo chuyện hôm nay là ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca nữa.
So với việc còn bức rèm vàng, còn quỳ bên chân cô cô, mà thể đường hoàng đối diện trăm quan, mọi chuyện khác đều chỉ là tiểu tiết.
Hôn lễ của Đế hậu, lễ nghi rườm rà.
Đến khi hầu lui xuống, đến giờ động phòng hoa chúc, trời đã sang canh ba.
Ta và , giữa chân mày đều hiện vẻ mệt mỏi.
Ta nâng chén rượu hợp cẩn, uống cùng .
“Ngủ thôi.”
“Ngủ?” Triệu Hoan nhướn mày.
“Ngày mai còn tế tự Tông Miếu, giờ Dần đã dậy .”
“Vậy thì khỏi ngủ.”
Hắn ấn xuống long sàng, thô bạo giật lấy hỉ phục .
Dưới lớp áo đỏ thẫm, lộ một bộ tang y thuần trắng.
Ánh mắt Triệu Hoan trầm xuống:
“Ngươi mặc tang phục?”
Nến đỏ tĩnh lặng bập bùng, ánh mắt lạnh băng như hàn sương.
Lễ nghi quá nhiều, vốn tính chuyện động phòng.
Ta chậm rãi giải thích:
“Dù cũng là ngày giỗ của ca ca, Thái hậu đã đau lòng suốt mấy ngày .”