Hướng Dương Toả Nắng - Chương 2
3
Tôi gặp những bạn cùng phòng đã ghi trong nhật ký của em gái ở Thanh Bắc.
Thành Duyệt, Lâm Lâm với Châu Đình.
Em gái trong nhật ký rằng, vì em học kém hiểu gì cả, nên họ cô lập.
Đến nơi, mới phát hiện, thực như .
Tôi học cái gì cũng nhanh, vẫn cô lập.
Là Thành Duyệt cầm đầu.
Thành Duyệt là thiên kim tiểu thư nhà giàu, thích mọi vây quanh, nhưng là kỳ lạ trong phòng ký túc.
Mỗi ngày đều ở thư viện, ước gì thể biến một ngày thành hai ngày sử dụng, vì sớm độc lập và mạnh mẽ.
Cô bảo giao lưu, , bảo quán bar, , nửa đêm hai giờ sáng cô mở loa xem trực tiếp làm ồn giấc ngủ của , chiều theo, nên đó cô dẫn đầu cô lập.
Đối với việc họ để ý đến , quan tâm, rác làm bạn với , còn tự động phân loại, gì ?
Cho đến một ngày từ thư viện trở về, thấy chăn của cắt rách.
Vỏ chăn cắt thành từng dải, vá cũng cứu , bông gòn rơi vãi khắp sàn, cũng .
Giống hệt như trong nhật ký của em gái đã ghi.
Thành Duyệt như thấy , vắt chân sơn móng tay, Lâm Lâm và Châu Đình cũng đang hí hí hà hà kể chuyện .
Tôi cũng .
Tôi là em gái nuông chiều, bố mẹ đã dành tất cả tình yêu cho em, nhưng điều đó đã rèn giũa cho một trái tim mạnh mẽ.
Tôi cắn nát sự thiên vị của bố mẹ đó nuốt bụng, vì biết la hét tác dụng, họ nắm quyền nuôi dưỡng , đắc tội họ quá nặng, khổ sở vẫn là bản thân , nên chọn nhẫn nhịn đến khi nghiệp trung học.
Bây giờ, chim đã thoát lồng, cần nhẫn nhịn nữa.
Tôi ở cửa phòng ký túc, hét lớn ngoài:
“Người ! Bắt nạt trong trường học kìa, bạn cùng phòng liên kết bắt nạt – một thiếu nữ yếu đuối! Tôi thể chống sáu !”
“…”
Thành Duyệt rõ ràng ngờ sẽ “mở micrô với tung chiêu lớn” hai lời, sững một chút, mặt tái mét :
“Tô Nguyệt, câm miệng! Cô bậy gì ?”
Tôi hét to hơn nữa:
“Cái gì? Thành Duyệt! Cô bảo câm miệng? Cô cắt rách chăn của còn bảo câm miệng? Trời ơi, công lý ở ? Cô quản lý ký túc ở ?!”
Thành Duyệt sơn móng tay còn khô, hoảng hốt gọi Lâm Lâm với Châu Đình đến bịt miệng .
đã quá muộn, cửa ký túc đã một đám đông vây quanh, chẳng mấy chốc, cô quản lý ký túc cũng đến.
Cô quản lý ký túc thấy sàn nhà bừa bãi, nhíu mày:
“Ai làm ?!”
Thành Duyệt lén véo hiệu bằng mắt.
Tôi: “A! Thành Duyệt, cô véo làm gì?”
Cô quản lý ký túc lạnh lùng Thành Duyệt:
“Em là lớp nào? Tên gì? Sao em thể bắt nạt bạn học?”
Thành Duyệt cúi đầu, ấp úng: “Em, em… em .”
Cô liếc Lâm Lâm: “Là cô , là cô làm!”
Cô quản lý ký túc: “Em coi mù ? Sơn móng tay của em dính cả lên mặt ! Em theo !”
Chuyện Thành Duyệt cầm đầu cắt rách chăn đó cũng kết quả gì.
Không cách nào, cô đưa quá nhiều.
Mười vạn tệ, đổi lấy sự tha thứ của , làm thể đồng ý?
Phải biết rằng khi bố mẹ đánh, còn một viên kẹo an ủi.
Tôi vui vẻ nhận tiền của Thành Duyệt:
“Thành Duyệt, là rộng lượng, chuyện lần cứ tính như . Sau nếu cô ném đinh giày , ném sâu , hoặc chụp ảnh để đe dọa , đều . Cô chuẩn tiền sẵn, khi làm tổn thương , chúng vẫn thể làm bạn!”
Vài ngày , em gái gọi điện cho .
Ngày hôm đó đúng là tháng đầu tiên đến Thanh Bắc.
Toàn là em , gần đây bố mẹ mua cái cái cho em, em gần đây đổi idol mới để theo dõi, trường học mấy đang theo đuổi em…
Tóm những chủ đề vô bổ một đống lớn, em mới hỏi :
“Chị, gần đây chị… vẫn chứ? Bạn cùng phòng của chị… bắt nạt chị chứ?”
Tôi suýt thành tiếng.
Em gái , chị của em .
Bạn cùng phòng cũng , bạn cùng phòng là vị thần tài của chị, giúp chị số tiền đầu tiên trong đời.
, chuyện như , làm thể cho em biết?
Tôi khó khăn : “Em gái, chị khổ quá! Bạn cùng phòng liên kết cô lập chị, thời gian , còn cắt rách chăn của chị. Hay là, em đến thay chị học Thanh Bắc ?”
Giọng em gái run rẩy:
“Không, em ! Em ! Ừm… chị, ý em là, em làm đủ trí thông minh để giúp chị học Thanh Bắc… Chị, chị và bạn cùng phòng của chị, hiểu lầm gì ? Dù chị thông minh như mà?”
Tôi : “Không hiểu lầm gì cả, họ đơn giản là thích chị… Chị học ở đây nữa, em với mẹ một tiếng, để chị về nhà học …”
Lúc , từ điện thoại của em gái, truyền đến giọng của mẹ:
“Cái gì mà về nhà học ? Noãn Noãn, con đang chuyện điện thoại với chị con ?”
Em gái ấp úng, cuối cùng vẫn kể cho mẹ về việc bắt nạt ở trường và về nhà học .
Mẹ lập tức nổi giận:
“Tô Nguyệt, con làm ? Chuyện nhỏ mà con cũng chịu nổi? Con về học ? Như em gái con đợi thêm một năm ? Tô Nguyệt, con cứ ở Thanh Bắc mà học cho , về! Nếu dám về, mẹ sẽ đánh gãy chân con, rõ !”
Mẹ giận dữ chỉ vì em gái hoãn một năm để lấy bằng nghiệp của , nhưng họ bắt học xong bốn năm đại học thi đại học , lãng phí trọn bốn năm, trở thành “ân huệ” của em gái.
Tôi ngoan ngoãn : “Con biết thưa mẹ.”
Sau đó, em gái vốn chẳng bao giờ quan tâm đến , thỉnh thoảng nhắn tin riêng hỏi thăm tình hình của .
Tôi dựa theo nhật ký mà em ở kiếp , thêm một số tự biên soạn để trả lời em.
Câu cuối cùng trong mỗi tin nhắn luôn là: em gái, chị sống nữa, chị chết.
Mỗi khi đến lúc , em gái sẽ nhẹ nhàng an ủi gửi một phong bao đỏ 200 tệ.
Tiền sinh hoạt mỗi tháng của là 600 tệ, khi nhận tiền bồi thường từ Thành Duyệt, tính toán chi li từng đồng.
em gái gửi phong bao đỏ 200 tệ cho mà chớp mắt.
Tất nhiên, em còn kèm theo lời động viên của :
[Chị, cố lên! Kiên trì! Chịu đựng bốn năm, em sẽ là sinh viên nghiệp Thanh Bắc!]
Nhìn xem, đối với em gái , mạng sống của thậm chí quan trọng bằng tấm bằng nghiệp Thanh Bắc.
“Tô Nguyệt, chuyện lúc là sai, nên bắt nạt cô. Dù chúng cũng là bạn cùng phòng, còn cùng trải qua bốn năm, cô cho một cơ hội, để mời cô ăn cơm tạ , thế nào?”
Tôi nghĩ đến nhật ký của em gái, thời điểm cô gặp con trai đó, lẽ là lúc .
Tôi Thành Duyệt, gật đầu: “Được thôi.”
Thành Duyệt mời khá nhiều trong lớp, đặt một khách sạn cao cấp.
Ban đầu mọi vẫn ăn uống bình thường, ăn nửa chừng, Lâm Lâm bên cạnh vô tình làm đổ súp, một bát súp chỉ dầu, “thông minh” đổ hết lên quần áo .
Tôi còn kịp la, cô đã kêu lên:
“A Tô Nguyệt, xin xin , làm bẩn quần áo của cô! Tôi thực sự cố ý!”
Thành Duyệt nhiệt tình đến:
“Tô Nguyệt, đã đặt phòng ở khách sạn, cô thay quần áo .”
Tôi biết, Thành Duyệt chắc sẽ sắp xếp cho gặp con trai đó.
, điều đó thì chứ?
Tôi ngu ngốc như em gái .
Đầu óc em nghĩ về , nghĩ về tình yêu, mỗi ngày đều mơ tưởng về một cuộc gặp gỡ lãng mạn, còn , là một thanh kiếm sắc bén đã qua nhiều năm rèn giũa của bố mẹ.
Sau khi bay khỏi lồng, chỉ biết rút kiếm.
Thành Duyệt dẫn đến tầng 28, khỏi thang máy, cô đưa cho một tấm thẻ phòng:
“Ở đằng , rẽ một cái, căn phòng cuối cùng, cô .”
Thành Duyệt thang máy, còn thì về phía .
Đi qua góc, va một , thẻ phòng trong tay rơi xuống, cúi định nhặt, nhưng đối phương nhanh hơn , nhặt thẻ phòng lên đưa cho .
Ngón tay trắng và dài, nhịn thêm vài lần.
“Cảm ơn.”
Khi thấy mặt , sửng sốt một chút, thực sự vì đối phương quá trai.
Cao ráo tuấn tú, một loại khí chất thư thái, chỉ là giữa lông mày dữ dằn.
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy thẻ phòng từ tay , về phía lấy điện thoại , mở livestream, “tíc” một tiếng, mở cửa phòng.
Trong phòng, ba đàn ông đang mặc quần đùi đánh bài.
“Một đôi K! Ha ha ha, thắng thắng !”
“Thu bài , đến ! Làm việc chính đây!”
……
Ba thu bài giường , đầu .
Tôi dựa khung cửa, tay cầm điện thoại hướng về phía họ chụp, híp mắt vẫy tay:
“Chào, làm việc chính gì ? Có thử , thực sự tò mò!”
Ba trực tiếp sững , một đàn ông nhíu mày về phía , kéo phòng.
Tôi đưa tay : “Đến đây nào, đang livestream đấy, thử bắt xem! Người , cứu mạng! Chú cảnh sát, xuất hiện trong phòng của ! Họ đang mưu đồ với !”
Tôi hét đầu , đôi mắt đen như mực, mang ý .
Là đàn ông nhặt thẻ phòng cho .
5
Gọi cảnh sát tất nhiên là cần thiết.
Tại đồn công an, cảnh sát tiên thông báo cho phụ của những liên quan, bao gồm Thành Duyệt, Lâm Lâm, Châu Đình với ba đàn ông .
Phụ của họ đều lo lắng thôi, đều sẽ đặt vé máy bay bay đến ngay lập tức.
Còn bố mẹ , cảnh sát dùng điện thoại của gọi liên tục hơn mười cuộc, họ đều , chỉ đành tạm dừng .
Thành Duyệt ở đồn công an, to:
“Chú cảnh sát, oan quá, cũng biết tại trong phòng bảo Tô Nguyệt đến thay quần áo ! Tôi thực sự ý hãm hại cô !”
Hừ, tưởng ai biết ?
Thành Duyệt , cũng , một bên gào khô, chỉ là thực sự thể rơi nước mắt:
“Chú cảnh sát, chú làm chủ cho cháu! Ba đàn ông đó mặc quần đùi, cháu đã chụp hết , Thành Duyệt hãm hại cháu! Hơn nữa họ làm thế nào để , quen biết , hỏi lễ tân khách sạn biết ngay ? Lễ tân biết, thì camera an ninh cũng chứ?”
Thành Duyệt hoảng loạn, đổi giọng: “Tôi, quen họ… Họ chỉ là bạn , ác ý…”
“Không ác ý? Họ ác ý, cô ác ý Thành Duyệt?”
……