Kẻ Thiên Vị - Chương 4
Quả nhiên câu tiếp theo là:
“Nó còn nhỏ, nương tử cần gì chấp nhặt với một đứa trẻ.”
Một đứa trẻ 6, 7 tuổi đã học , thật sự tiếp tục tranh luận xem nó hiểu chuyện .
“Thế còn mẫu thân? Việc lớn như , vì đến?”
Ta tin một chuyện lớn như mà bà hề lộ mặt.
“Mẫu thân vì chuyện nàng mất con mà đau lòng quá độ, sáng nay đã lên đường đến chùa cầu phúc cho nàng .”
Ta nhắm mắt , xem lần bà bà cũng đã về phía Tiêu Dật.
Cũng đúng thôi.
Phụ thân mất đã nhiều năm, Tiêu phủ sớm đã do Tiêu Dật làm chủ.
Giờ bà dại gì vì một nàng dâu thể sinh con mà xung đột với con trai ruột.
“Ngươi ngoài . Ta thấy ngươi.”
Tiêu Dật chăm chú quan sát sắc mặt , khi mở miệng chút ngập ngừng:
“Nương tử, nàng còn gì với ?”
Ta chậm rãi xoay mặt trong:
“Không còn gì để nữa. Những gì cần , đều đã .
Ta mệt, nghỉ một lát.”
Yết hầu Tiêu Dật khẽ động vài lần, định gì đó, cuối cùng vẫn thốt nên lời,
chỉ lặng lẽ xoay , dẫn theo hạ nhân rời .
“Ngọc Trúc, khi hôn mê, phụ thân đến ?”
“Tiểu thư, lão gia vẫn biết gì.”
Ngọc Trúc cố kìm nước mắt, giận dữ :
“Hôm qua khi biết tiểu thư sẩy thai và thể mang thai nữa, Trương ma ma định về báo tin cho lão gia, nhưng thiếu gia giam lỏng, chỉ để nô tỳ ở trông chừng.
Giờ trong viện , tất cả đều là do thiếu gia cử đến.”
Ta gật đầu, xem như giam lỏng một cách kín kẽ.
Thời gian , tiếp xúc nhiều với , ăn bất cứ thứ gì liên quan đến .
Huống chi, thuốc viên đã đưa đến từ lâu, hài tử trong bụng vẫn bình an vô sự.
Có lẽ cũng đoán bắt đầu nghi ngờ .
chuyện hôm nay, quả thật giống như kế hoạch của , nhiều khả năng là ý của Tiêu Thanh Thanh.
Chỉ là, chuyện đã xảy , mà lòng vốn thiên hướng.
Một bên là đứa con vốn định bỏ và một thê tử công cụ, một bên là tình nhân áy náy và đứa trẻ yêu quý.
Vì , do dự mà chọn họ.
Muốn lấy cớ “ngoài ý ” để cho qua mọi chuyện.
Ta khẽ nhíu mày. hiện tại nhốt trong phủ, ai trợ giúp.
“Tiểu thư, hôm qua Trương ma ma biểu thiếu gia gửi thư, nô tỳ lấy cho .”
Ta mở thư, chỉ liếc qua một lượt đã hết.
Rất .
Kết quả, khác gì suy đoán của .
9.
Trong thư , Tiêu Thanh Thanh đã hòa ly với trượng phu chẳng bao lâu khi và Tiêu Dật thành thân.
Khi , chính Tiêu Dật lấy thân phận ca ca lo liệu mọi việc.
Sau đó, nàng an trí tại một nơi cách Kinh thành cưỡi ngựa về đến mấy ngày đường.
Tiêu Dật thường xuyên đến thăm.
Hai năm khi thành thân, nàng mang thai.
Cho nên hôm đó Tiêu Dật mới say rượu, vì vui mừng, cũng vì áy náy với , nên mới viên phòng cùng .
vì lời hứa với , định để mang thai.
Vì Bội nhi mới ác cảm lớn như với .
Hắn cho rằng cướp mất phụ thân của .
Còn việc Bội nhi thân thiết với là bởi từ nhỏ đã bầu bạn.
Thế nhưng, theo như biểu điều tra , Bội nhi hài tử của Tiêu Dật.
Trong thư còn kèm theo họa tượng sinh phụ của Trương Bội nhi.
Bình thường chỉ thấy đứa nhỏ giống mẹ, nhưng khi bức họa , mới hiểu thế nào là cùng một khuôn đúc .
Đặc biệt là mái tóc xoăn dày và đôi mắt màu nhạt …
Bức họa khiến cảm thấy quen thuộc.
Ngẫm kỹ , bật .
Tiêu Dật , Tiêu Dật.
Ngươi tính toán trăm đường vì cái gọi là tình yêu, cuối cùng cũng chỉ là một con cờ bàn cờ của kẻ khác.
là đang buồn ngủ liền mang gối đến.
Giờ chỉ cần tĩnh tâm dưỡng sức là .
Trong thời gian , sai Trương ma ma khi thả mua vài bà tử khỏe mạnh, trung thành lời, hằng ngày theo sát bên cạnh hầu hạ.
Quả nhiên, khi thể ngoài thì gặp Bội nhi đến khiêu khích.
Ta chẳng buồn nhiều lời, trực tiếp sai ném xuống ao.
Nước sâu, chết .
cũng để đến kéo lên, cứ để ngâm như .
Đợi đến khi Tiêu Thanh Thanh chạy tới xuống cứu, chặn ngay mặt nàng .
Khi nàng vươn tay định đẩy , liền đúng lúc ngã xuống đất, đó lệnh cho bà tử đè nàng .
Rồi vung tay, tát thẳng gương mặt dịu dàng .
Mặc nàng lóc gào thét, vẫn ngừng, cho đến khi lòng bàn tay đỏ ửng lên.
Ta vẫy vẫy đôi tay tê đỏ, dậy, đảo mắt một vòng:
“Bội nhi thiếu gia mắng nhiếc cữu mẫu, vô lễ với bề .
Ta thay mẫu thân giáo huấn , cô cô trả thù đẩy ngã xuống đất, trong cơn tức giận mới phản kháng. Mọi đều thấy cả chứ?”
“Thấy , phu nhân.” Đám hạ nhân cúi đầu đồng thanh đáp.
Rất .
Phong tỏa tin tức , ai mà chẳng biết làm?
Đến tối, Tiêu Dật giận dữ sải bước phòng .
Trước khi kịp mở miệng, đã nhào lòng , nức nở:
“Phu quân, hôm nay Bội nhi nhạo là con gà mái biết đẻ trứng.
Ta tức quá nên mới dạy dỗ một trận.
Chàng từng , chúng sẽ con nữa, đúng ?”
Nét giận dữ mặt đông cứng , nhất thời biết nên gì.
Hồi lâu , mới lên tiếng:
“Nàng đánh đứa bé thì thôi , làm thương cả mặt Thanh Thanh?”
“A… thương nghiêm trọng lắm ?
Lúc nàng đẩy , tức giận nên chỉ tát hai cái thôi.
Sau đó cũng đã sai đưa thuốc đến .
Ta cố ý, lúc đó thực sự là giận quá mà mất kiểm soát.”
Tỏ vẻ đáng thương lóc mà, ai mà biết?
Tiêu Dật lúc lâm thế khó xử.
Dù cũng mất con, đả kích dẫn đến mất lý trí là chuyện dễ hiểu.
Cuối cùng, chuyện cũng ép cho qua.
Nghe đêm đó Trương Bội nhi phát sốt cả đêm, còn thì ngủ một giấc thật yên bình, mộng mị.
Sau đó xảy vài chuyện tương tự, lần nào Tiêu Dật cũng sức hòa giải ở giữa.
Tiêu Thanh Thanh hẳn cũng đã thất vọng với Tiêu Dật .
Trương ma ma gần đây của Điệp Huyền Phường trong kinh thành lui tới thường xuyên.
Ta chỉ khẽ mỉm , quả nhiên, nhịn nổi nữa .
10.
Biến cố xảy đó một tháng.
Khi Tiêu Dật việc ngoài mấy ngày, lâu gác cổng liền báo rằng cô cô cũng đã khỏi phủ.
Ta lập tức sai bám theo, cử chạy chặn Tiêu Dật .
Vì khi dẫn bà bà từ chùa về tới nơi, liền bắt gặp cảnh Tiêu Thanh Thanh đang lóc níu lấy Tiêu Dật, xiêm y xộc xệch, miệng ngừng giải thích.
Mà giường cũng chỉ kịp kéo chăn che kín thân thể.
tất cả những thứ đó đều quan trọng. Quan trọng là, giường mái tóc xoăn dày và đôi mắt màu nhạt.
Quả nhiên là chưởng quầy của Điệp Huyền Phường, từng gặp một lần, chính vì dung mạo mà đã để chút ấn tượng.
Mà khi Tiêu Dật và bà bà thấy , về thân thế của Bội nhi, cũng cần thêm điều gì nữa.
Bà bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta chỉ lạnh nhạt một câu:
“Nghe đó là thanh mai trúc mã của Thanh Thanh, nàng quả nhiên là biết hoài niệm tình xưa.”
Hóa cái gọi là tình yêu vượt qua giáo điều, bất chấp lễ nghi thế tục, chẳng qua cũng chỉ là trò .
Ta mượn cớ đưa bà bà trị thương để rời khỏi nơi đó.
Tình cảnh thế , càng ít càng , tiện cho mọi chuyện.
Nghe đêm mới trở về, đó viện của Tiêu Thanh Thanh và Bội nhi liền lệnh phong tỏa.
Hắn xử lý thế nào hỏi, dù trong chốn thâm viện , ai mà chẳng từng dính chút máu trong tay?
Đêm hôm đó, hầu bên cạnh liền mời đại phu đến khám, là thiếu gia thổ huyết hôn mê.
……
Lại một mùa xuân nữa đến.
Ta đang chăm sóc những luống hoa mới trồng trong viện.
Giờ bà bà tinh thần yếu nhược, quanh năm ở chùa lễ Phật.
Mà Tiêu Dật cơn bệnh năm ngoái tỉnh , thân thể cũng còn như .
Cảm xúc chỉ cần dao động mạnh một chút là sẽ thổ huyết.
Tối hôm qua lẽ nhiễm lạnh, sáng nay thể rời giường.
Đại phu khám xong thì nghiêm túc dặn dò:
“Phu nhân, thiếu gia là do kích thích quá lớn khi xưa, tổn thương đến căn nguyên, e là khó sống lâu.
Phu nhân cần chuẩn tâm lý.”
Ta dừng tay, dậy khẽ cúi với đại phu:
“Làm phiền ngài .”
Nhìn ông rời , tiếp tục tưới nước cho những chậu hoa lá đã héo úa.
Còn cần chuẩn gì nữa đây?
Chẳng qua là hoặc thủ tiết, hoặc tái giá mà thôi.
Ngay từ khi biết rõ mưu tính của , đã đoán sẽ ngày .
Chỉ là khi định giữ cha, bỏ con, còn nay thì chỉ còn .
Dù nhiều năm thành thân, việc ăn uống, nghỉ ngơi của đều do một tay lo liệu.
Nếu làm gì, dễ như trở bàn tay.
Ban đầu còn nghĩ ít nhất cũng ba đến năm năm nữa, ngờ trận bệnh năm ngoái đã đẩy nhanh quá trình.
Hiện tại đã hiện rõ dấu hiệu dầu cạn đèn tàn.
Tuổi đáng đang độ thanh xuân rực rỡ, mà nay hai bên tóc đã pha sương.
chẳng đó cũng là hậu quả từ tính toán năm xưa của ?
Chẳng qua, chuyện diễn theo đúng kế hoạch mong mà thôi.
Dù thì, trong chốn chốn thâm sâu hậu viện , ai thể là trong sạch?
Ta ngẩng đầu, vườn hoa đang nở rộ rực rỡ.
Trong lòng khẽ cảm thán:
“Từ nay về , sẽ còn ai thể tùy tiện động những thứ của nữa, thật .”
-HẾT-