Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 5
20
Tần Phi, vẫn chính là Tần Phi.
Chưa đầy 10 ngày, Tần thị vốn hỗn loạn ngập trong khói lửa, nay đã thay da đổi thịt .
Những kẻ tưởng rằng máu mủ ruột rà liền thể tung hoành trong công ty, kẻ thì bỏ trốn, kẻ thì bắt.
Tần thị, từ nay về , chỉ một làm chủ.
Những bậc trưởng bối đã rời khỏi chính trường lần lượt hạ cầu xin , đến cả mạng cũng nổi lên một trận bão táp dư luận.
Người tàn nhẫn đến mức tự tay làm hại cha mẹ ruột, chỉ vì nắm trọn quyền lực.
Mãi cho đến khi cảnh sát thông báo chính thức.
Tần Tường – cha ruột của Tần Phi, tình nghi dàn dựng tai nạn giao thông nhằm mưu sát.
Tôn Linh Linh – mẹ ruột của Tần Phi, cáo buộc làm lộ bí mật thương mại, biển thủ công quỹ, cùng nhiều tội danh khác.
Chỉ với một chiếc USB 2GB, đã kéo theo hơn 20 xử lý.
Kể từ đó, dư luận lẫn đạo đức đều còn lý do nào để chỉ trích.
Những toan tính xoay quanh Tần thị suốt bao năm dần dần lộ ánh sáng.
cổ phiếu của Tần thị những giảm, mà còn tăng mạnh.
Tần Phi đã đánh đổi chút niềm tin giữa và để xây dựng một đế chế trong sạch, ràng buộc.
Ba tháng khi rời , dắt chó dạo vô tình ngã bồn hoa, gãy xương bánh chè, cấp tốc đưa đến bệnh viện.
Vẫn là bệnh viện quen thuộc .
Nằm giường bệnh, Tần Phi bên cạnh, tay ôm một bó hoa cẩm chướng, bất lực đảo mắt.
là phong thủy luân chuyển.
21
“Hoa cẩm chướng? Anh coi là mẹ ?”
“Em là ân nhân cứu mạng của .” Hắn tinh quái, “ nếu em , gọi em là mẹ cũng .”
“Vậy gọi .”
Hắn thản nhiên xuống mép giường, dáng vẻ biết hổ đến cực hạn.
Ngay khi môi mở , cửa phòng bệnh cũng khéo bật mở.
“Mẹ ơi~”
Hộ lý mang cơm trưa bước lập tức lặng lẽ lùi ngoài.
Khoảnh khắc đó, cảm thấy thứ gãy xương bánh chè.
Mà là… ngón chân.
“Anh uống nhầm thuốc hả? Mới mấy tháng gặp mà cả sĩ diện cũng cần luôn ?”
“Trước mặt em, bao giờ cần mặt mũi.”
“Không tiền mà phát điên ? Xem xong trò vui thì biến nhanh , còn ăn cơm.”
“Hôm đó em đến thăm , chỉ để xem trò vui thôi ?”
“Chứ thì ? Chẳng lẽ thích làm mẹ ?”
Nếu chân đang bó bột, thật sự đạp một phát.
Dù đã hai tháng trôi qua, thấy vẫn tức chịu .
Lúc đó đúng nên thả chó cắn chết .
Hắn đã chiếm đủ tiện nghi, mà vẫn còn dám đến mặt nghênh ngang khoe khoang.
Có vẻ cú tai nạn chỉ làm mất trí nhớ, mà còn làm dày thêm da mặt.
Hắn lì lợm chịu , dứt khoát trùm chăn kín đầu, , phiền lòng.
Cuối cùng, thấy tiếng bước chân vang lên.
bỏ , mà là dậy.
Rồi ngay đó, ôm chặt lấy.
“Ngày thứ hai khi đến nhà em, đã hỏi—
“Nếu khôi phục trí nhớ, em sẽ đối xử với thế nào?”
“Em … khỏi bệnh đương nhiên về nhà họ Tần, chẳng lẽ ở lì nhà em cả đời?”
“Khoảng thời gian đó, là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời .
“Anh nó kéo dài hơn một chút, một chút.
“Vậy nên, đã giấu .
“Đó là lời dối duy nhất của trong suốt mấy tháng qua.
“Chu Tình, lẽ bao giờ thực sự hồi phục.
“Bộ não thể vẫn còn , chỉ là… ký ức đã về.
“Nếu thể… chúng thể thời điểm đó ?
“Dù chỉ là làm bạn cũng .”
22
Sau một lặng ngắn ngủi, Tần Phi bất ngờ kéo chăn của .
Nhiệt độ bên trong khiến toát mồ hôi, tĩnh điện khi chăn kéo xuống làm tóc rối tung.
Không cần cũng biết, khoảnh khắc đó chắc chắn trông thảm hại.
Giống như đây, từng trong bộ dạng như .
là đời … chẳng khác nào một vòng tuần .
Tôi bình tĩnh , một lời.
Sự im lặng sức xuyên thấu mọi thứ.
Đối với một vốn dĩ đã thiếu tự tin, càng hiệu quả hơn.
Đây là kỹ thuật đàm phán của , trăm lần thử trăm lần trúng.
Dưới ánh chăm chú của , ánh mắt dần dần tối .
“Ngày đầu tiên chuyển đến nhà em, đã khôi phục trí nhớ.
“Nói cách khác, thời gian đó… chúng thực sự đã những ngày tháng thuần túy bên .”
Hắn , ánh mắt chứa đầy sự cầu xin.
nỗi thất vọng trong đó ngày càng đậm.
Cho đến khi cửa phòng bệnh mở lần nữa—
Đó là đòn đánh cuối cùng, nghiền nát tia hy vọng trong mắt .
Hắn dậy, vẫn phong thái nhã nhặn như cũ, chỉ để một tiếng “Tạm biệt” nhẹ như gió, xoay rời .
Ngay khi cánh cửa sắp khép , cất giọng:
“Mai đến.”
Hắn tựa lưng cửa, thể lùi thêm nữa.
Một tia kinh ngạc lướt qua khuôn mặt , nhanh chóng chuyển thành nụ quen thuộc.
Một nụ rực rỡ, nhưng chút ngốc nghếch.
“Vậy mai nấu cơm cho em.
“Dạo học nhiều món mới lắm, em nhất định sẽ thích.”
“Tôi ăn thịt hấp gạo.”
“Được, món khó.”
“Anh ăn cùng .”
Khóe miệng khẽ giật giật một chút.
“Rất khó xử ? Đây chẳng món thích nhất hồi nhỏ ?”
Hắn bất lực nhẹ:
“Được, lời em.”
Rõ ràng là thích ăn.
Vậy mà ngày còn giả vờ thích, lừa ba mẹ , ngày nào cũng mò sang nhà ăn chực.
Đó là món yêu thích nhất, vốn dĩ đã nhiều, mà vẫn nhường phần cho .
Phiền chết .
Món nợ … thể trả.
Còn về chuyện lừa gạt suốt thời gian qua…
Chỉ thể là, thời gian vẫn còn dài.