Khó Cưỡng - Chương 2
4
Tôi cất giọng khàn đặc, cố gắng giải thích chuyện đã xảy đêm qua.
Suốt quá trình, Thẩm Kinh Hách dùng chăn quấn chặt lấy , ôm gọn lòng.
Tôi cũng dám cựa quậy, dù bên trong… chẳng gì che chắn.
Bỗng nhiên, mẹ buông một câu đầy bất ngờ:
“Vậy tiếng rên rỉ thảm thiết đêm qua là của con , Thư Thư?”
Giọng vấn đề… Hóa là do tối qua kêu đến khàn tiếng?
Nghĩ đến chuyện đó, chỉ chui xuống đất mà trốn.
Dì Lục thì đờ tại chỗ, nổi một lời.
“Chị gái, con trai em chắc chắn vấn đề gì . con trai chị thì ?”
Mẹ Thẩm Kinh Hách lúc nào cũng thể những câu khiến trợn mắt há miệng.
Dì Lục thoáng qua nụ khó che giấu môi bà , khẽ thở dài, ánh mắt đầy áy náy :
“Thư Thư, xin con… Tất cả là của dì…”
Dì Lục còn kịp hết câu đã mẹ Thẩm Kinh Hách ngắt lời.
“Thư Thư, con biết ? Tiểu Hách của dì biết cưng chiều khác, khỏe mạnh, năng lực, cả đời từng yêu đương, quan trọng nhất là—nó chỉ thích con!”
“Mẹ! Đừng nữa!”
Lần đầu tiên thấy Thẩm Kinh Hách lộ vẻ hoảng loạn.
“Con dâu , dì dì Lục . Con và Tiểu Xuyên đã ký đơn ly hôn, hôm nay là ngày làm việc, hai đứa làm thủ tục ly hôn luôn . Rồi đó, phát lòng từ bi một chút, nhận lấy Tiểu Hách nhà dì nhé!”
Mẹ Thẩm Kinh Hách là sốt sắng nhất trong cả căn phòng.
Tôi liếc mắt cầu cứu Thẩm Kinh Hách, nhẹ gật đầu, vài câu liền đuổi hai ngoài.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn và .
“Thẩm Kinh Xuyên đã đặt lịch làm thủ tục ly hôn ngày 26.”
Anh là mở lời .
“Ồ.”
Tôi thờ ơ đáp .
“Ồ?”
Phản ứng của vẻ ngoài dự liệu của .
“Ly hôn là nhất. Kéo dài cũng chỉ phí thời gian của .”
“Hửm?”
“Tôi thể theo đuổi hạnh phúc của .”
“Nói là trong lòng em vẫn còn nhớ nhung cái gì mà Hách đấy ?”
Thẩm Kinh Hách khẽ, giọng điệu chút giễu cợt.
“Hách nào?”
Tôi ngớ .
“Tiểu Xuyên từng xem kỷ yếu cấp ba của em. Tên con trai em thích đã em bôi đen , nhưng chữ cuối cùng vẫn là ‘Hách’. Trong cuốn sổ đó còn kẹp lá bùa bình an mà em xin cho đó.”
Tôi chợt nhớ , lâu đây, cha mẹ cải tạo nhà cũ, dặn dọn dẹp một số đồ đạc quan trọng để tránh thất lạc.
Lúc , hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, mang theo chiếc hộp kỷ niệm đó về.
Thẩm Kinh Xuyên mà lén lục đồ của …
“Tôi đã kiểm tra, trong khóa bọn ai chữ ‘Hách’ trong tên.”
Thẩm Kinh Hách nhẹ nhàng chọt trán . Tôi sững , bừng tỉnh.
“Anh tên gì nhỉ?”
Tôi híp mắt .
Cả căn phòng bỗng rơi im lặng.
“Đệch! Là ?”
Thẩm Kinh Hách mất dáng vẻ cao ngạo thường ngày, lộ biểu cảm cực kỳ khoái chí.
“Chẳng gì giấu, hồi đó còn nhỏ, hiểu chuyện, từng thầm thích .”
“Sao nào? Thầm thích là tiền án tiền sự ?”
Nụ của Thẩm Kinh Hách lập tức đông cứng.
“Không … khi đó ai cũng nghĩ với Giang Miên là một cặp. Lén thích một đã bạn gái, cảm giác lắm.”
“Tôi và Giang Miên là một cặp? Ai mẹ nó tung tin đồn đó?”
“Không ? Khi đó hai cùng du học, cùng học luật.”
“Tôi với cô chẳng liên quan gì cả.”
“Anh đừng cãi nữa. Nghe lúc cô kết hôn, đau lòng đến mức bỏ nghề luật sư, về nước.”
“Là ai tung tin đồn đó? Tôi xé nát miệng .”
Sắc mặt Thẩm Kinh Hách trở nên khó coi.
“Ờ…”
Tôi vô thức che miệng .
Năm đó, tin họ là một đôi, còn đau lòng đến mức ship CP bọn họ. Cuối cùng, còn trở thành chủ nhóm fan couple của họ nữa chứ…
Thẩm Kinh Hách còn định gì đó, nhưng điện thoại reo lên.
Nhân lúc điện thoại, quấn chăn quanh , lặng lẽ chuồn khỏi phòng.
Vừa đến hành lang khách sạn, gặp dì Lục.
Bà trông đầy áy náy, ngừng xin , dẫn một căn phòng khác, đưa quần áo sạch và túi xách của .
Tôi gì, thay đồ xong liền cầm túi rời khỏi khách sạn.
Xem như hai bên còn nợ gì nữa.
nghĩ đến chuyện tối qua chẳng dùng biện pháp an nào, nếu mang thai thì đúng là phiền toái lớn.
Ngay gần khách sạn một tiệm thuốc.
Tôi mua thuốc tránh thai và uống ngay tại chỗ. Không ngờ loại vị cam ngọt.
“Em uống thuốc?”
Giọng Thẩm Kinh Hách vang lên phía .
Tôi gật đầu.
“Em vẫn còn thích ?”
Anh từ từ tiến gần.
“Tôi biết…”
Tôi thực sự biết. Hồi đó là thích thật, nhưng khi nước ngoài, cũng buông bỏ.
Bây giờ lòng chỉ thấy rối bời.
“Không biết cũng . Dù thì em cũng đã ngủ với , trách nhiệm.”
Thẩm Kinh Hách nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Trách nhiệm thế nào?”
“Tôi xem , ngày 26 là một ngày hiếm . Khi đó, chúng lĩnh chứng nhận kết hôn.”
Thẩm Kinh Hách đầy nghiêm túc.
Tôi: “???”
Thấy im lặng quá lâu, Thẩm Kinh Hách chủ động đề nghị đưa về nhà.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Suốt dọc đường , trong đầu là những suy nghĩ lộn xộn.
Đến nơi, định mở cửa xuống xe thì Thẩm Kinh Hách giữ .
“Thích một thứ, thể chỉ thích một lần? Em sẽ thích , đúng ?”
“Anh tự ví là đồ vật ?”
Tôi buột miệng.
“Giang Thư Thư, em!”
Thẩm Kinh Hách khẽ mím môi, bật vì tức.
Tôi nhanh chóng mở cửa, xuống xe.
Vừa bước vài bước, gọi với theo:
“Giang Thư Thư, ngày 26…”
“Nói .”
Tôi qua loa đáp , ngoảnh đầu mà thẳng nhà.
5
Vừa ngẩng đầu lên, một bóng bất ngờ xuất hiện mặt .
Là bạn thân của —Tô Uyển.
“Tối qua ? Gọi điện máy, tớ đợi cả đêm, suốt cả đêm nữa… hu hu hu…”
Gương mặt Tô Uyển đầy vệt nước mắt, lớp trang điểm cũng nhòe nhoẹt. Cô uất ức nhào lòng , giọng nghẹn ngào, hai tay ôm chặt lấy cổ .
Chắc Lục Dần Châu bắt nạt .
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô , giọng khàn đặc:
“Lục Dần Châu làm chuyện khốn nạn gì nữa?”
“Giọng ?” Cô ngẩng đầu .
“Hơi đau họng thôi.” Không lẽ là tối qua la đến khản giọng?
“Tớ kẹo ngậm trong túi, để tớ lấy cho .”
“Đừng lo cho tớ, kể về tên khốn đó .”
“Chỉ cần một cuộc gọi của Châu Dung, lập tức bùng hẹn với tớ. Tớ còn ngốc nghếch đợi mấy tiếng liền. Đây đã là lần thứ hai …”
“Vậy thì chia tay . Tớ giới thiệu cho một trai, giỏi hơn , ?”
“Không … Tớ thật sự thích Lục Dần Châu… Hu hu hu…”
Tôi: “…”
Tô Uyển ôm chặt , thảm thiết.
Chưa bao lâu, chuông cửa đột ngột reo lên, kèm theo giọng gấp gáp của Lục Dần Châu.
“Uyển Uyển, biết em ở trong đó, mở cửa , ? Nghe giải thích…”
Tôi định lên tiếng bảo Tô Uyển đừng để ý đến , thì đột nhiên cảm giác cổ nhẹ hẫng.
Giây tiếp theo, Tô Uyển đã mở cửa.
“Tôi , .”
“Uyển Uyển, thật với em, Châu Dung bệnh nặng lắm, cô đã từ bỏ điều trị . Tối qua, cô mới vài câu qua điện thoại thì bỗng im bặt. Anh lo cô xảy chuyện, nên mới đến tìm. Anh cố ý bùng hẹn .”
Gương mặt Tô Uyển đầy kinh ngạc.
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Anh là ba của Châu Dung mẹ của cô ? Hoặc là, quan hệ của hai rốt cuộc là gì? Sống chết của cô liên quan gì đến ?”
Châu Dung là một kẻ tâm cơ thâm sâu, lòng độc ác.
Chỉ Lục Dần Châu là cô làm mờ mắt, xem cô như bạch nguyệt quang.
Cô cũng lần đầu giả bệnh.
Năm đại học, vì tiền trả nợ vay online, cô từng giả bệnh để lừa tiền quyên góp của bạn bè.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn sống . Sau , nhóm bạn cùng trường còn đào chuyện cô làm giả bệnh án, danh tiếng thối nát đến mức chẳng ai thèm để ý.
“Giang Thư Thư, và Châu Dung chỉ là bạn bè bình thường. Đừng linh tinh. Tôi chỉ là thấy cô đáng thương thôi.”
Lục Dần Châu cố gắng biện hộ.
“Ha! Đáng thương? Trên đời bao nhiêu đáng thương, thời gian thương hại hết ? Với , cô thật sự bệnh giả bệnh?”
Tôi vốn chẳng ưa gì gã đàn ông .
“Giang Thư Thư, cô thể độc ác như ? Không lẽ cô giả bệnh để tự nguyền rủa bản thân ?”
Lục Dần Châu tin tưởng Châu Dung đến mù quáng.
“Vậy , chỉ cần Châu Dung tìm , đều theo cô ?” Tô Uyển cuối cùng cũng lên tiếng.
“Uyển Uyển, em cần gì chấp nhặt với một bệnh nhân như ? Em bớt khắt khe một chút ?”
“Không ! Có cô thì ! Nếu cắt đứt với cô , thì chúng chấm dứt.”
Nghe Tô Uyển dứt khoát như , thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng lần cô tên cặn bã dỗ dành.
“Được. Uyển Uyển, chọn em, chỉ em. Sau sẽ dính dáng gì đến Châu Dung nữa, ?”
Không ngờ Lục Dần Châu tỏ rõ lập trường mà chẳng hề do dự.
Tôi còn đang nghi ngờ, thì Tô Uyển đã nhào lòng .
“Châu Châu, em biết mà, yêu em nhất.”
Tôi trợn mắt.
Lại dỗ dành xong .
Hai tình tứ ôm một lúc mới tách .
Lục Dần Châu rời , Tô Uyển thì ở .
Tôi thực sự hết thuốc chữa với cô .
“Thư Thư, tớ cho cơ hội cuối cùng. Cậu yên tâm, tớ tỉnh táo lắm, tuyệt đối kiểu yêu đương mù quáng.”
“Bậc thầy não tàn trong tình yêu mà bảo mù quáng?”
“Hahaha, tớ chẳng qua tìm hơn thôi. Trong vòng , đàn ông ưu tú chẳng mấy ai. Nếu tìm, để tớ nghĩ xem… À, họ của Thẩm Kinh Xuyên, Thẩm Kinh Hách cũng khá đấy. Hay là giới thiệu ?”
“Anh .”
Tôi lập tức từ chối.
“Tại ?”
Tô Uyển khoác tay , ánh mắt dò xét, bỗng dưng dừng cổ , kinh hô:
“Thư Thư, đây là dấu hôn! Cậu và Thẩm Kinh Xuyên thành ?”
“Không .”
Tôi kéo cổ áo lên.
Tô Uyển biết chuyện giữa và Thẩm Kinh Xuyên, nhưng kể chuyện ký đơn ly hôn cho cô .
“Không ? Vậy là ai?”
Tôi: “…”
Thấy ấp úng trả lời, ánh mắt Tô Uyển trở nên kỳ quái.
“Người khác ngoại tình thì mất mặt, nhưng nếu là bạn thân ngoại tình, đôi khi chuyện khó .”
Tôi định giải thích, chuông cửa vang lên.
Tô Uyển tưởng Lục Dần Châu , lập tức chạy mở cửa.
“Thẩm… Thẩm Kinh Hách!”