Loạn Hết Rồi - Chương 2
4
Trong bữa tối, chị và mẹ liên tục mượn cớ cảm ơn rể vì đã tìm việc cho để chuốc rượu .
Anh rể cũng từ chối, uống nhiệt tình.
Đợi say khướt, chị và mẹ kêu phụ một tay, ba cùng kéo rể phòng ngủ.
Sau đó, và chị rút ngoài, để mẹ ở “xử lý phần còn ”.
Dù rể đã say, nhưng rượu đó đã bỏ thêm thuốc kích thích, nên bản năng vẫn còn nguyên.
Hơn nữa, mẹ cũng tay , bà cách của bà.
Chỉ chốc lát , từ trong phòng vọng tiếng rên rỉ mềm mại đầy mị hoặc của mẹ, khiến nổi cả da gà.
“Chị , mẹ làm ?” Tôi giả vờ ngây thơ sang hỏi.
Sắc mặt chị đã còn từ nào diễn tả nổi — như nuốt ruồi bọ mà nhổ .
“Chị chồng chị nóng tính, lúc nổi điên còn đánh , mẹ đánh đấy chứ? Hay là cứu bả ?” Tôi cố ý nhấn giọng, trong lòng thì khoái chí to.
“Không cần … một lát sẽ thôi.” Chị cứng nhắc trả lời, giọng đầy cay nghiệt.
Tôi nhún vai, giả bộ ngây thơ tới sofa xuống.
Chị bên cạnh, hai tay siết chặt, mắt dán chặt cánh cửa phòng như đốt cháy cả căn nhà.
Thuốc kích thích quả nhiên hiệu nghiệm — rể và mẹ quần suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Với chị, quãng thời gian đó như tra tấn, lòng như mèo cào, mấy lần lao nhịn xuống.
Sau cùng, chúng dọn dẹp chiến trường, thấy rể đã ngủ như chết bên cạnh.
Chị mẹ, sắc mặt càng khó coi.
Mẹ hiểu lầm là chị lo lắng cho , còn dùng giọng khàn khàn lẫn vẻ quyến rũ tan hết mà than: “Trời ơi, chồng con… thô bạo quá trời luôn đó…”
Tôi cố nín , dịu dàng đưa mẹ ly nước để bà tráng cái cổ họng gào rát.
5
Trong lúc mọi đang chờ tin vui, từ chối luôn vị trí thực tập mà rể sắp xếp, ngoan ngoãn ở trường ôn thi cao học.
Chị thất vọng, còn mẹ thì… vẫn thai.
Vì trong ly nước hôm đó, đã bỏ thêm thuốc tránh thai mua từ hiệu thuốc.
Nếu một lần mà thành công thì làm khiến tình cảm giữa mẹ và chị rạn nứt ?
“Chị , bao lâu mà mẹ vẫn động tĩnh gì hết…”
Tôi giả vờ lo lắng hỏi chị.
“Hay là… làm thêm lần nữa ?”
Chị do dự, ánh mắt chao đảo.
“Chị thấy… là thôi thì hơn…”
“Thôi gì mà thôi! Không con thì chị giữ vững vị trí ! Chị định nuôi con của phụ nữ khác để lên mặt đuổi chị khỏi nhà ?”
Tôi cố ý dọa cho chị sợ.
Mẹ nhẹ nhàng khoác tay chị, nhỏ: “ đó, con định để ngoài sinh con dâng nhà ? Thêm lần nữa cũng , mẹ đang giúp con mà.”
Chị khó chịu mặt, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
Chúng tiếp tục chiêu cũ — chuốc rượu rể.
Chỉ là lần , ánh mắt rể khi chị và mẹ như thể đã hiểu mọi chuyện.
Sau khi uống say, chúng đỡ phòng.
Ngồi giường, mắt mơ màng lướt qua và chị, dừng ở mẹ.
“Vợ , đây…”
Tuy miệng gọi vợ, nhưng tay đưa về phía mẹ.
Mẹ đỏ mặt, chậm rãi bước tới gần.
Anh rể kéo mẹ xuống giường.
“Đừng mà…”
Giọng mẹ lí nhí, nhưng giấu cảm xúc thật.
Tôi và chị rời khỏi phòng.
Lần , tiếng động trong phòng càng rõ ràng hơn, khiến chị chịu nổi xông .
Tôi giữ chị , hé cửa một chút.
Đứng ở đó, chúng rể mập mờ: “Lần đã đoán là em … nhưng em thú vị thật, thích.”
Mẹ khựng , vẫn vòng tay ôm cổ , hôn như còn ai xung quanh.
Mặt chị trắng bệch, chuyển dần sang xanh, sang tím.
Cô siết chặt tay, móng tay đâm sâu lòng bàn tay.
Lúc đó, biết—chị đã bắt đầu ghét chính mẹ .
Và điều , chính là để họ từ từ tan rã như .
6
Cuối cùng, chị vẫn chọn nhịn.
Dù chuyện cũng đã lỡ , bỏ ngang thì phí.
Anh rể khi “xong việc” bước với vẻ mặt hớn hở, còn vỗ nhẹ mặt chị, gọi chị thư phòng.
Tôi vẫn mặc đồ luộm thuộm, nép trong góc, thu hút sự chú ý.
Một lát , chị bước với dấu bàn tay hằn mặt, rể đã biết kế hoạch của hai mẹ con, tát chị một cái.
Chị bảo: “Chắc vì quá yêu chị, nên mới tức giận chuyện chị tự ý để khác sinh con cho ảnh.”
Tôi chỉ trợn trắng mắt.
chị cũng thêm, rể đã đồng ý với kế hoạch đó.
Tôi nghĩ bụng, chắc còn mừng vì cớ công khai “vui vẻ” với mẹ mũi chị , càng thêm kích thích.
Lần thuốc tránh thai của , nên đúng như chị mong, mẹ đã thai.
Chị định thuê chăm mẹ, liền xuống bên mẹ, cố ý làm vẻ lo lắng đầy thương xót.
“Chị , khu đủ hạng , nhiều chuyện thì vô số. Mẹ chồng mà bụng to thế, chắc chắn chỉ trỏ chửi rủa đấy.”
Tôi biết mẹ là kiểu sĩ diện, thích nổi bật.
Bà mỗi ngày đều ăn mặc lòe loẹt, còn vài ông chú nhà giàu trong khu đang theo đuổi, làm đám bà nội trợ ghét cay ghét đắng.
Tôi xong, mẹ bắt đầu thật sự lo nghĩ.
“Anh rể biết rõ kế hoạch , để mẹ dọn thẳng biệt thự ở với chị luôn, tiện chăm sóc mẹ và đứa bé.”
Chị lộ rõ vẻ khó xử: “ mà…”
Chứng kiến tận mắt ánh mắt mê mẩn của rể khi mẹ, chị rõ ràng mẹ — một phụ nữ quyến rũ đang mang thai — suốt ngày lởn vởn mặt chồng .
“ mà cái gì? Chị sợ mẹ cướp mất chồng chị ?” Tôi cố tình móc.
Chị im lặng, trả lời.
Không dám thừa nhận, cũng dám phủ nhận.
“Chị yên tâm , mẹ loại như . Mẹ đã hi sinh bản thân vì chị , chị còn nghi ngờ mẹ ? Sao thể nghĩ mẹ nhỏ nhen như thế !”
Tôi lời khó , mẹ liền vui.
“Con , từ bé đến lớn mẹ thương con thế nào, con biết ? Sao nghĩ về mẹ như ? Mẹ đau lòng quá!”
Chị còn mặt mũi, đành gật đầu đồng ý để mẹ chuyển biệt thự sống.
Chị nghĩ bụng: mẹ đang mang thai, chắc rể với bà cũng chẳng làm gì , đợi sinh xong thì cho mẹ về là xong.
Tôi chị, khẽ nở nụ ai nhận .
Mẹ sinh chị khi mới 18 tuổi, giờ chị 27, mẹ mới 45.
Anh rể thì 38, chỉ nhỏ hơn mẹ 7 tuổi.
Một đàn ông đang sung mãn sống cùng một phụ nữ quyến rũ, mặn mà trong một mái nhà — lửa bén lúc nào chẳng biết, mà chị thì chỉ là một đóa hoa khô héo, chắc gì dập nổi lửa?
7
Từ khi mẹ dọn biệt thự dưỡng thai, thường nhân lúc rể nhà đến thăm, tranh thủ gieo đầu bà cái suy nghĩ “ chính là nữ chủ nhân nơi ”.
Một hôm, mẹ thảnh thơi ghế ở vườn uống sữa, ngắm cảnh.
Tôi cầm một quả mận nhập khẩu lên nếm thử trầm trồ: “Trời ơi, mận nhập khẩu đúng là khác biệt! Con từng ăn quả nào ngon như luôn á!”
Mẹ liếc một cái, thấy vẻ mặt như dân lần đầu thấy đồ xịn thì giấu vẻ khinh khỉnh lẫn kiêu ngạo: “Thích thì ăn nhiều , mẹ ăn mấy thứ nhập khẩu suốt , ngán cả lên.”
“Vẫn là mẹ thương con nhất.”
Tôi khách sáo, bưng nguyên đĩa mận lên ăn luôn.
“Mẹ biệt thự xem, quá chừng. Sau đây là nhà mẹ , con cũng chỗ đến chơi thường xuyên!” Tôi chỉ tay về phía biệt thự, .
“Đừng bậy! Để chị mày nổi điên cho xem!”
“ mẹ nghĩ xem, mẹ sinh em trai em gái, cả căn biệt thự chẳng cũng là của con mẹ ? Mà mẹ là mẹ ruột của chị, thì đây nhà mẹ thì là gì?”
Tôi cố tình gợi mở.
Mắt mẹ ánh lên tia thèm khát.
Gần đây quen với cảnh giúp việc phục vụ tận răng, mẹ rõ ràng còn cuộc sống bình thường nữa.
Lại một hôm khác, nhân lúc chị spa, tới biệt thự mượn cớ xin lễ phục dự tiệc, rủ mẹ phòng chị kiếm đồ.
“Mẹ , đồ của chị hàng hiệu. Mẹ mặc mấy cái chắc chắn còn hơn chị luôn đó!”
Tôi mở tủ đồ của chị, lần lượt lôi từng chiếc váy.
Mẹ những bộ đồ đắt đỏ , ánh mắt đầy ao ước.
“Còn mấy bộ trang sức nữa kìa, ghê luôn. Mẹ đeo chắc chắn sang hơn chị cả khúc!”
Tôi mở hộp trang sức, từng món ánh lên lấp lánh khiến mẹ chớp mắt.
Không cưỡng sự xúi giục của , mẹ chọn một chiếc đầm hội cao cấp mặc thử.
Không ngờ mặc cực kỳ hợp — màu xanh sapphire làm nổi bật làn da trắng của mẹ, dáng váy ôm sát khoe rõ thân hình tròn trịa của phụ nữ đang mang thai, quyến rũ hết mực.
Phụ nữ mang thai đúng là loại ánh sáng dịu dàng đặc biệt khiến thể rời mắt.
Ngay cả còn thấy mẹ , huống hồ là đàn ông?
Mẹ vẻ hài lòng với hình ảnh trong gương, còn chọn thêm một bộ vòng cổ và hoa tai kim cương đeo , trông quý phái đến mức lóa mắt.
lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Chị làm về!
“Mẹ! Mẹ đang làm cái gì ?!”
Chị bước liền thấy mẹ khoác váy của , đeo luôn trang sức, lập tức nổi giận.
“Mẹ chỉ mặc thử thôi mà…” Mẹ phản ứng dữ dội làm cho giật .
“Mặc thử? Mẹ ăn cắp đấy!”
Chị gào lên, lao tới giật mạnh sợi dây chuyền cổ mẹ.
“Á!” Mẹ kêu lên vì đau, ôm bụng đầy đáng thương.
“Đừng giả bộ đáng thương nữa! Cái thai trong bụng mẹ cũng của ! Mẹ đang giở trò với ai? Cất mấy chiêu dụ đàn ông !”
Chị cơn giận làm mất lý trí, năng kiêng nể gì.
Mẹ cũng tức đến mức nhịn .
Bà từ nhỏ đã thiên vị con gái lớn, dốc lòng nuôi dạy, mong gả cho nhà giàu để tiền nuôi .