Mộc Nhân Ký - Chương 5
11
Việc đốt Tiêu Sương Giáng trong cung là hợp quy củ.
Vân Hà Sâm quyết định đưa Tiêu Sương Giáng ngoài cung .
Có vẻ như ông sợ Tiêu Sương Giáng, nên cố tình lấy vải đỏ che kín mặt .
Ta gặp ông con đường trong cung.
“Vân lão gia vội thế, định ?” Ta liếc con rối lưng ông, “Đây chẳng con rối của Thái tử phi ? Sao ở trong tay ngài?”
Vân Hà Sâm vội vàng cúi đầu hành lễ, giải thích: “Thái tử phi nay đã tôn quý, còn diễn kịch rối nữa. Nàng con rối để cũng vô dụng, chi bằng mang về Vân gia.”
Đằng ông, Tiêu Sương Giáng với gương mặt vải đỏ che kín, khẽ vẫy tay với .
“Vô dụng ?” Ta mỉm , bước đến gần Vân Hà Sâm, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Tiêu Sương Giáng đang giấu tay áo, “Bản công chúa thích , hãy đưa cung Nghi Minh .”
Vân Hà Sâm ngạc nhiên: “ việc …”
“Sao? Ngài bằng lòng ?” Ta thu vẻ niềm nở ban nãy, lạnh lùng hỏi.
“Không .” Vân Hà Sâm đổ mồ hôi, mãi mới bịa lý do: “Con rối tinh xảo vô cùng, là bảo vật trấn gia của Vân gia, thể tùy tiện tặng .”
“Thế nhưng ban nãy ngài nó vô dụng mà?”
Ta tát mạnh mặt ông, quát lớn: “Bản công chúa chỉ khách sáo một chút, ngài biết điều ?”
“Hôm nay, hoặc là đưa con rối cung Nghi Minh, hoặc là chết tại đây. Ngài chọn .”
Trước quyền lực tuyệt đối, ông đường nào phản kháng.
Giữa việc chết ngay lập tức và chết , ông đương nhiên chọn cái .
Vân Hà Sâm đầy sợ hãi: “Dạ… thảo dân lập tức đưa cung công chúa.”
“Khoan đã.” Ta gọi ông dừng , nhận Tiêu Sương Giáng từ tay hầu: “Bản công chúa tự đưa về.”
Tiêu Sương Giáng vốn ghét sự ồn ào, cũng thích ai động chạm, cứ để kiệu của mà trở về thôi.
Trên đường về cung, Tiêu Sương Giáng trông như một con rối bình thường, nhúc nhích gì.
đôi mắt dịu dàng tấm vải đỏ lặng lẽ chăm chú. Ta giấu tay trong ống tay áo, chậm rãi nắm lấy bàn tay của .
Hắn dường như chắc chắn rằng, dù làm gì cũng thể tức giận lúc . Tiêu Sương Giáng càng thêm táo bạo, điều chỉnh tư thế một chút.
Rồi, đan ngón tay với .
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khe tay , từng chút một. Rõ ràng nhiệt độ, nhưng cảm nhận sự nóng bỏng.
Ta mang Tiêu Sương Giáng trở về cung Nghi Minh.
Vừa khép cửa cung, lập tức giật bỏ tấm vải đỏ, đầy ấm ức: “Hôm nay suýt thiêu chết đấy.”
“Tai họa sống lâu trăm năm. Đừng lo, tai họa như ngươi sẽ sống thêm cả ngàn năm nữa.” Ta lấy khăn lụa, giúp lau sạch cơ thể.
Tiêu Sương Giáng lim dim mắt, tựa đầu lên vai : “Ngươi sợ Vân Hà Sâm tìm Vân Nhữ cầu viện, đòi ?”
“Không sợ, lát nữa sẽ tìm Hoàng thượng. Chuyện nhỏ , ngài sẽ chiều .” Ta vuốt ve mái tóc dài của , nghiêm túc : “Có ở đây, ngươi cứ yên tâm.”
Tiêu Sương Giáng khẽ , cầm tay áp lên môi : “Vậy là giờ, cuối cùng cũng thể công khai ở bên cạnh ngươi .”
Vân Hà Sâm quả nhiên tìm đến Vân Nhữ, Vân Nhữ dựa Thái tử, đòi Tiêu Sương Giáng.
Hoàng thượng mảy may để tâm, trách Thái tử: “Chỉ là một con rối, ngươi thích thì cứ đưa cho nó.”
“Ngươi làm Thái tử mà cả chuyện nhỏ cũng so đo ?”
Thái tử Hoàng thượng đến á khẩu, đành ủ rũ dẫn Vân Nhữ về.
Vân Nhữ còn cố gắng nài nỉ, nhưng Thái tử dần dần dính dáng đến chuyện nữa.
Ta và Duệ Vương hợp sức, một chơi chiêu sáng ở triều đình, một ngấm ngầm trong hậu cung. Thái tử vây ép tứ phía, thất bại liên tiếp, làm gì còn lòng bận tâm chuyện tình ái, quản lý chuyện Vân gia nữa?
Khi Thái tử xem xét mọi việc, đột nhiên phát hiện, những bất lợi của bắt đầu từ khi nhập cung.
Thế là, Thái tử đẩy khỏi cung.
Hắn thưa với Hoàng thượng rằng, Triều Ninh công chúa nay đã lớn tuổi, nếu là công chúa hoàng gia bình thường, giờ chỉ đã lập gia đình, mà khi đã con.
Duệ Vương rằng, mới hồi cung lâu, nên ở bên phụng dưỡng Hoàng thượng, cần vội vàng thành hôn.
Lúc , Thái tử đưa một đề nghị. Hắn , thượng thư bộ Hộ là Từ Lãng, một tài mạo song , kết hôn, quả thực là một mối duyên lành.
Từ Lãng là của Duệ Vương, mà phò mã của triều đình vẫn thể tham gia chính sự.
Thái tử vốn ý kéo về phe , nếu lấy Từ Lãng, liên minh giữa và Duệ Vương càng thêm chặt chẽ.
Hắn đẩy về phía Duệ Vương, Duệ Vương nhận ý , những phản đối, mà còn phụ họa theo Thái tử, rằng Từ Lãng xứng đáng.
Hoàng thượng suy nghĩ một chút: “Họa Họa đến tuổi lấy chồng , cũng nên lập gia đình.”
“Từ Lãng… Trẫm thấy cũng .”
Tin tức Hoàng thượng ý chỉ hôn và Từ Lãng nhanh chóng lan truyền, đến khi đến tai , đang cắt may áo mới cho Tiêu Sương Giáng.
Người trong cung gửi đến bức họa của Từ Lãng, : “Công chúa, họ Từ là dòng dõi trăm năm, Thượng thư Từ từng đỗ thám hoa, hơn nữa còn là mỹ nam nổi danh kinh thành, đúng là một chồng lý tưởng. Hoàng thượng vô cùng ý.”
“Hoàng thượng bảo lão nô hỏi thử ý công chúa, bằng lòng ?”
Ta mở bức họa. Trong tranh là một công tử nhà gia thế, dung mạo thanh nhã, nho nhã lễ độ.
Thái tử quả là thông minh, chọn một mà Hoàng thượng, Duệ Vương, và đều khó lòng từ chối.
Một lát , gấp bức họa , mỉm với hầu: “Phiền ngài thưa với phụ hoàng, tất cả theo sự sắp đặt của ngài.”
Vừa xong, Tiêu Sương Giáng phía bình phong dường như động đậy.
Hắn vốn luôn giữ bình tĩnh mặt mọi , hôm nay chút kiềm chế .
Người hầu rời khỏi cung Nghi Minh, Tiêu Sương Giáng đã bước từ bình phong, mạnh tay khép cửa cung, cúi đầu .
“Người trong tranh đó, lắm ?” Tiêu Sương Giáng nghiến răng hỏi .
“Rất .” Ta đưa bức họa của Từ Lãng cho : “Hay ngươi cũng thử dáng vẻ của ? Thật sự tệ.”
Hắn lạnh, đột nhiên nắm lấy cổ tay : “Ngươi thế là lấy chồng ? Vậy thì ? Ta làm thế nào đây?”
12
Sâu thẳm trong sân, cung điện tịch mịch.
Tiêu Sương Giáng lặng lẽ , chờ đợi câu trả lời.
Ta khẽ vẽ theo trung, phác họa đôi mày mắt như tranh của : “ ngươi chỉ là một con rối thôi. Tiêu Sương Giáng, ngươi . Chỉ là một con rối, biết làm đây?”
“Là rối thì ?” Hắn nắm lấy cổ tay , dẫn lùi từng bước, kéo đến bình phong, áp lưng tường.
Khuôn mặt , sắc sảo đến mức gây chấn động thị giác, đột nhiên phóng đại ngay mặt . Giọng mang chút mê hoặc: “Ngươi thích ?”
Ta khẽ ngả đầu , kéo dài cách: “Ta thích một con rối ?”
“Thật sự thích ?”
Hắn đặt tay lên má , ánh mắt chuyển động như dòng nước mùa xuân, khiến lòng lay động.
“Đôi mày, đôi mắt là do ngươi cầm bút vẽ nên, lớp vỏ bọc của là ngươi dựa theo sở thích mà tạo hình. Ta sinh là vì ngươi, và ngươi chính là sinh để ở bên , ?”
“Trước mặt ngươi, thể biến sự khiêm nhường và dịu dàng thành tuyệt đối, đúng sai đều tùy thuộc ngươi, mọi hành động đều theo ngươi.”
Tiêu Sương Giáng cúi xuống, dùng tay vuốt ve môi : “Chủ nhân, lửa trong tim ngươi chịu để yên ?”
Ta đầu tránh, nhắm mắt : “Tiêu Sương Giáng, bỏ tay xuống, đừng quá phận.”
“Quá phận ?” Tay từ từ di chuyển xuống, đặt lên ngực : “Vậy chủ nhân giải thích xem, tại tim ngươi đập mạnh như ?”
“Có ngươi đã động lòng với một con rối như ?”
Hơi thở ngừng .
Tiêu Sương Giáng sai. Đôi mày, đôi mắt là do vẽ theo ý thích của , mọi thứ của đều là hình ảnh mà yêu thích nhất.
Bình thường chỉ là ám mờ ám, nhưng lúc đột nhiên xé rách lớp màng mỏng, khiến bối rối, biết tiến lùi.
“Tiêu Sương Giáng.” Ta khàn giọng gọi tên .
Bóng tối bao phủ mặt. Bóng đen hạ xuống, nhẹ nhàng nâng lên.
Tiêu Sương Giáng ôm lơ lửng trong lòng : “Ngươi thích , giọng khàn đến ?”
“Hơn nữa, ngươi nhận ? Ngươi căn bản định đẩy .”
Hắn khẽ , nơi khóe mắt ẩn một giọt lệ đỏ tươi, giống như đóa mai nở giữa tháng Chạp. Cuối cùng, cũng chịu thua : “Cuộc hôn nhân thành , bao giờ thực sự định lấy .”
Tiêu Sương Giáng khẽ giật : “Hử?”
“Trước khi giúp trở thành thượng thư bộ Hộ, đã để ngươi tìm hiểu tình hình của , ngươi còn nhớ ?” Ta chia sẻ suy nghĩ của với Tiêu Sương Giáng: “Từ Lãng đã hai mươi chín tuổi . Theo lẽ thường, với địa vị và tài học của , đáng đã lập gia đình từ lâu. Những năm qua, biết bao đến Từ phủ mai mối, nhưng Từ Lãng đến nay vẫn lấy vợ.”
“Hắn chắc chắn lý do kết hôn, và lý do đó.”
Hoàng thượng định ban hôn, nhưng thánh chỉ còn hạ xuống. Trước khi chiếu chỉ ban, năn nỉ ngài để xuất cung.
Việc xuất cung bí mật, ngược , sự truyền tin của các cung nữ, chuyện nhanh chóng lan rộng.
Khi đang uống trà tại trà thất Xuân Lan, quả nhiên tìm gặp.
Trên chỉ một chữ đơn giản: “Từ”.
Như dự đoán, Từ Lãng đã đến gặp .
Vì đã từng thấy chân dung , gặp đã nhận ngay. khi thấy bằng xương bằng thịt, cảm thấy quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đó.
“Thượng thư cũng đến đây để hâm trà ?” Ta hiệu đối diện .
Từ Lãng mím môi hai lần, quanh co mà thẳng vấn đề: “Nghe Hoàng thượng ý chỉ hôn với công chúa, biết công chúa thấy thế nào?”
Ta mỉm : “Từ thượng thư tướng mạo đường đường, tuổi trẻ tài cao, tất nhiên là .”
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên lùi một bước, quỳ thẳng .
“Thần dám giấu công chúa. Thần đến nay kết hôn vì sớm đã trong lòng.”
Ta cúi đầu , bảo lên, chỉ thắc mắc: “Ngươi cũng đã lớn tuổi, nếu đã trong lòng, lấy nàng, chần chừ đến giờ ?”
Giọng trầm thấp của Từ Lãng lúc mang theo chút bất lực và chua xót: “Bởi vì mà thần lấy đã qua đời, thần thể lấy nàng làm vợ.”
Ta càng thêm nghi hoặc, quên cả ăn điểm tâm: “Nếu nàng đã mất, ngươi cưới chẳng ?”
Từ Lãng vội vàng dập đầu xuống đất, giọng rắn rỏi và kiên quyết: “Nàng mất , thần chính là góa vợ của nàng.”
Ta rót cho một tách trà Phong Hưu: “Vậy hôm nay ngươi đến đây, là bản công chúa làm gì?”
Hắn hạ thấp tư thế, cung kính khẩn cầu: “Kính xin công chúa thỉnh Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Công chúa dung mạo khuynh thành, chắc chắn nhiều nam nhân hướng tới, cớ gì vướng một kẻ lòng đã chết như thần?”
Ta trả lời ngay, cúi xuống .
Hắn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo cũng xu nịnh, thẳng thắn đối mặt với .
“Nếu Từ thượng thư ngại, thể cho bản công chúa biết đó là cô nương nhà nào ?” Ta nhẹ giọng hỏi.
Từ Lãng do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng:
“Người mà thần yêu mến, xuất thân từ nhà họ Vân.”
Tay cầm chén trà của suýt nữa rơi xuống: “Vân gia? Có Vân gia chuyên làm rối gỗ?”
“ .”