Mùa Xuân Thứ 2 - Chương 2
7
Mười giờ tối, chuông cửa reo.
Một phụ nữ mặc áo cổ cao màu đen, tô son môi màu hồng đỏ, thân toát lên sự tự tin xuất hiện.
“Cô là ai?”
Người phụ nữ để ý đến .
“Kỳ Hạo ?”
“Đang dỗ Khả Khả ngủ.”
Cô giày cao gót mảnh, thẳng thừng bước :
“Tiêu Ý An, tại chịu ký thỏa thuận ly hôn, Kỳ Hạo cho cô còn đủ ?”
“Công ty thể niêm yết, bộ là công lao của với , một nội trợ thời gian như cô chỉ biết ở nhà, mặt mũi gì tiếp tục chiếm hữu ?”
Tôi mất ký ức, nhưng mất trí thông minh.
Vị chắc chắn là tình nhỏ của Kỳ Hạo.
Kiêu căng phô trương, còn hung hăng với vợ chính thức.
Khiến ngứa răng.
Tôi đột nhiên hiểu, tại bản thân mười năm chịu buông tay.
Đâu là nỡ rời xa đàn ông, mà là nuốt trôi cơn tức .
Kỳ Hạo thấy động tĩnh, bước .
Hạ Đồng đổi sang bộ mặt yếu đuối mềm mại:
“A Hạo, em vẫn đang đợi , đón họ viện sẽ trở về ?”
Thấy vẻ mặt xem kịch vui, phần bối rối:
“Anh sợ cô chăm sóc Khả Khả, nên đêm nay sẽ ở đây.”
Giọng Hạ Đồng mang theo tiếng :
“ mà đã hứa với em, sẽ ở cùng cô nữa.”
Đây là bộ phim truyền hình ngấm máu giờ mười điểm gì?
Tôi đuổi :
“Các , mang Khả Khả theo luôn.”
Đừng cản trở thức khuya xem phim.
Hạ Đồng tức giận :
“Tiêu Ý An, đừng tưởng lùi để tiến, A Hạo sẽ nhượng bộ .”
“Đầu óc cô bệnh nặng ? Tôi gì, cô đã tự biên tự diễn cho nhiều như .”
“Hay là, giới thiệu cho cô bác sĩ điều trị của ?”
Cô tức đến mức tiếp.
Kỳ Hạo đẩy cô ngoài cửa:
“Ngoan, em về , đợi xử lý xong bên đã.”
Hạ Đồng với vẻ mặt cam tâm.
Tôi mãn nguyện uống một ngụm nước ngọt hạnh phúc, kìm hỏi một câu:
“À, gặp sự cố lớn như , mẹ đến thăm ?”
Thân hình Kỳ Hạo khựng .
Không biết nên mở lời thế nào.
Trong đầu nhớ một năm , lúc mẹ hấp hối, gọi điện thoại cầu xin về gặp mặt lần cuối.
Kỳ Hạo đang công tác ở nước ngoài, thể về kịp.
Thực tế, ngày hôm đó đã cùng Hạ Đồng đến Thụy Sĩ trượt tuyết.
8
“Ý An…”
Giọng của Kỳ Hạo, hiểu chứa đầy thương xót hối hận.
Khiến nổi da gà.
Chết tiệt!
Chắc chắn là mối quan hệ của chúng đến cực điểm, cơ thể mới tự động phản ứng bài xích thế !
“Trước tiên hãy hứa với , xong sẽ bình tĩnh ?”
Cảm giác lành dâng lên trong lòng.
“Chú già, gì cứ , đừng dọa .”
“Mẹ vợ… đã mất vì bệnh một năm .”
Tôi lảo đảo lùi một bước, cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Không thể nào!”
Nước mắt lập tức làm mờ mắt.
Tôi như phát điên tìm kiếm số điện thoại.
“Mẹ thích cuộc sống điền viên, chắc chắn đang ở quê trồng hoa, trồng rau, uống trà chiều.”
điện thoại gọi , hiển thị số đã hết hạn.
Nước mắt rơi như vỡ đê.
Như bầu trời một lỗ thủng, bịt cũng bịt .
Từ nhỏ, với mẹ sống nương tựa .
Bà lời ông ngoại, yêu một đàn ông vô trách nhiệm, sinb .
Khi lớn lên, mẹ ít lần dặn dò, bảo đừng đàn ông lừa, đừng sinh con quá sớm, càng nên làm mẹ đơn thân.
Sống như quá mệt mỏi.
Bây giờ xem , những điều bà dặn đều làm .
Bà chắc thất vọng!
Kỳ Hạo ôm đang nức nở, như dỗ trẻ con lau nước mắt cho .
“Ý An, đừng như .”
“Cút!”
“Mẹ cả đời làm nhiều công việc mới nuôi khôn lớn, tuy vất vả, nhưng thân thể vẫn tương đối khỏe.”
“Chắc chắn là tại lừa kết hôn sớm sinh con sớm, mới khiến mất mẹ.”
“Bà từng nếu lời, sẽ tức chết. Giống như năm đó, ông ngoại cũng vì đứa con gái bất hiếu mà sớm.”
“Không như .”
Kỳ Hạo cố gắng giải thích, nhưng sức phản bác.
Người điên cuồng đuổi theo năm đại học năm hai là , nôn nóng cưới khi nghiệp là , lén chọc thủng bao cao su để cho mẹ ruột ôm cháu khi qua đời cũng là .
Cuối cùng, yêu khác bỏ rơi , vẫn là .
Những quá khứ thời gian phủ bụi, cùng với lòng sám hối vô tận của đối với mẹ , đột ngột dâng lên mắt Kỳ Hạo.
Anh nhớ lý do từ chối ly hôn khi mất trí nhớ, là cho Khả Khả một gia đình trọn vẹn, cô bé lớn lên trong gia đình đơn thân.
Lúc đó, Kỳ Hạo tin.
Anh lạnh lùng :
“Tiêu Ý An, còn yêu là còn yêu. Tôi sẽ cho em đủ bồi thường, hà tất lôi cả con .”
Cho đến lúc , ký ức của về mười năm , vẫn nhớ lời dạy của mẹ, và xác định rằng vi phạm lời bà mới gây nên thảm kịch.
Kỳ Hạo cuối cùng cũng sực tỉnh, những quan niệm cố hữu từ gia đình nguyên thủy, dùng tiền bạc thể bù đắp.
9
Khi trời sáng, tỉnh dậy.
Phát hiện đã ai đó bế từ ghế sofa lên giường.
Kỳ Hạo đưa Khả Khả đến trường mẫu giáo, trở về mang theo một giỏ bánh bao nhân hương thì là.
Tim đau nhói một chút.
Đó là hương vị mà mẹ thích nhất.
Tôi cuối cùng cũng bình tĩnh , với :
“Hãy sớm làm thủ tục ly hôn.”
Kỳ Hạo đồng ý:
“Mẹ vợ mất vì bệnh, liên quan gì đến em.”
“Lúc còn sống bà hài lòng với , cho rằng thể chăm sóc cho em, em cần tự gánh vác trách nhiệm lên .”
Tôi cũng biết đang luẩn quẩn trong vòng suy nghĩ đó.
một giấc ngủ tỉnh dậy, phát hiện yêu nhất đời đã còn, cần tìm một lối thoát để giải tỏa.
Cuộc sống rơi trạng thái bế tắc.
Kỳ Hạo chịu đến cục dân chính, thời gian ở nhà rõ ràng tăng lên.
Vị Kỳ tổng tự xưng là bận rộn trăm công nghìn việc, kiên nhẫn đón Khả Khả học về, mua rau về nhà nấu cơm.
Từng cử chỉ hành động, khác với mà gặp lúc mới tỉnh dậy.
Lúc ăn cơm, nhịn hỏi:
“Anh trúng tà ? Quên mất còn một tổ ấm khác bên ngoài?”
Kỳ Hạo liếc một cái, gắp một miếng cá đã gỡ xương bát Khả Khả, nhạt nhẽo :
“Trước mặt con, đừng bậy.”
Tôi bĩu môi.
Trước khi mất trí nhớ, chắc hẳn đã mặt con gái.
Quan hệ bố con khá hòa hợp.
Buổi tối, Khả Khả quấn lấy Kỳ Hạo đòi kể chuyện khi ngủ, ôm lấy cổ làm nũng:
“Bố ơi, đây mẹ bố bận công việc, nên về nhà với con. Bây giờ bố đang nghỉ phép , bố sẽ luôn ở bên con và là thứ hai đời chứ?”
“ .”
Tôi ngạc nhiên lắng .
Lúc nhỏ, bố bỏ vợ bỏ con, nhưng mẹ hiếm khi ông.
Không là bà còn lưu luyến gì đàn ông đó.
Chỉ là bà cảm thấy, đã mất sự đồng hành của cha, trái tim cũng chứa đầy oán hận.
Mẹ dành cho gấp đôi sự quan tâm, vật chất luôn cố gắng thỏa mãn, ngày hội thể thao phụ cùng thi đấu với những bố khác.
Bà :
“Con gái, những gì mẹ của khác thể cho, mẹ cũng sẽ cho con, những gì bố của khác thể cho, mẹ cũng sẽ thiếu.”
Chỉ là, làm mẹ đơn thân quá mệt mỏi.
Bà lặp vết xe đổ.
Nhớ đến mẹ yêu thương , lấy máy tính tìm việc.
Kỳ Hạo từng , khi sinh Khả Khả, đã nghỉ việc ở nhà.
Người thứ ba của cũng từng chế nhạo là một nội trợ thời gian đóng góp gì.
Nếu mẹ còn sống, chắc sẽ tức chết mất!
Bà đã dùng bao nhiêu công sức để cho học, tiết kiệm từng đồng để thuê gia sư cho , chắc chắn thấy trở thành kẻ ăn bám.
Kỳ Hạo dỗ Khả Khả ngủ xong, phát hiện đang cập nhật sơ yếu lý lịch, nhíu mày hỏi:
“Em định làm?”
“Ừm.”
“Tiền cho em đủ để sống , em làm thì Khả Khả làm ?”
“Lạ nhỉ! Khả Khả đã mẫu giáo , thể làm?”
Anh bực bội kéo kéo cà vạt:
“Sức khỏe của Khả Khả vẫn luôn do em chăm sóc, vạn nhất…”
“Không vạn nhất!”
Tôi lạnh lùng ngắt lời .
“Vậy em về công ty giúp đỡ, sẽ trả mức lương cao nhất cho em.”
Tôi tức đến bật :
“Nếu nhớ nhầm, tình nhỏ của già đây cũng ở công ty ? Anh ôm cả hai, là xem tát mặt?”
“Anh ý đó. Khả Khả sức khỏe yếu, nếu bệnh, em xin phép cũng tiện hơn.”
“Tôi thấy mới là bệnh, và bệnh nhẹ !”