Phản Diện Lắm Tiền - Chương 2
5
Ngày thứ sáu, đang dài ghế sofa ngắm bộ móng mới làm, thì Triệu Húc Diêu và Tô Thiển Mặc cuối cùng cũng ôm con về.
Cả hai đều mệt mỏi và tiều tụy.
Có vẻ vì tiền nên bệnh viện đuổi .
Tô Thiển Mặc mắt hoe đỏ, tức giận : “Thẩm Sơ, thật quá đáng! Tôi với Húc Diêu chẳng gì hết, mà vì mấy lời vu vơ mà cắt học phí của ! Còn đá khỏi đề tài nghiên cứu học thuật ! Cậu biết đó là cơ hội mà Húc Diêu mong mỏi bao lâu nay ?!”
Tôi vuốt ve con mèo con trong lòng, khẽ: “Thật thú vị. Tiền của , cho ai thì cho, thì cho. Sao thành cắt xén ? Nghe cứ như nợ cô . Với …”
Tôi ngẩng đầu lên: “Đề tài nghiên cứu đó vốn dĩ là cướp suất của khác. Ngành quản trị kinh doanh của học viện Persephone là số một thế giới, tụ hội nhân tài cầu, suất nghiên cứu lần chỉ hai . Cô thật sự nghĩ với năng lực của , thể đường đường chính chính giành một chỗ ?”
Tô Thiển Mặc trợn mắt, nghẹn lời.
“Thẩm Sơ.”
Triệu Húc Diêu gạt Tô Thiển Mặc qua, bước tới đối diện , giọng trầm lạnh: “Mấy chuyện khác thể bỏ qua, nhưng hôm đó rõ ràng thấy đứa bé mà vẫn vờ như thấy, mặc kệ nó bế , còn khiến nó sốt cao cả đêm… chuyện nhất định chịu trách nhiệm! Chỉ cần đồng ý chăm sóc nó, chữa khỏi bệnh cho nó, sẽ bỏ qua chuyện …”
“Tự tin ghê nhỉ.” Tôi lười cả , chỉ nhàn nhạt : “Là vứt đứa bé đó ngoài cửa ? Cậu nên tìm cặp cha mẹ vô lương tâm đã bỏ rơi nó . Mắc mớ gì tới ? Còn làm loạn nữa thì đừng trách khách sáo.”
Triệu Húc Diêu và Tô Thiển Mặc mặt đỏ rần cả lên.
Màn hình hiện mấy dòng chữ:
【Nữ phụ thật rác rưởi! Nam nữ chính cố ý vứt con, họ cũng khổ lắm mà!】
【Trời ơi mong nữ phụ nhận nuôi đứa bé , để nó lớn lên trong một gia đình đầy đủ và giàu !】
【Nữ phụ chỉ là công cụ mà thôi, làm ơn đúng kịch bản ! Cô chỉ cần nuôi con rút lui là xong!】
【Thật tới đoạn thấy sai sai, nữ phụ dù ngu cũng chẳng nghĩa vụ nuôi con khác giùm chứ…】
“Thẩm Sơ!” – giọng Triệu Húc Diêu lạnh tanh, giữa hàng mày đầy nét tức giận và hổ – “Không cha mẹ ruột nào vứt bỏ con cả, chắc chắn họ nỗi khổ thể !”
“Tôi thì liên quan gì đến nỗi khổ của họ?!” Tôi nhạt, “Mà chứ… mua bao cao su đắt lắm hả?”
Triệu Húc Diêu nghẹn lời: “Loại tiểu thư quen sống sung sướng như cô, chẳng hiểu gì hết!”
“Tôi cũng chẳng cần hiểu.” Tôi mỉa mai cắt ngang, “Cậu ôm một đứa bé, đòi chăm nó? Cậu tưởng nhà là trại trẻ mồ côi chắc?”
“Nó trẻ mồ côi!”
“Không cha mẹ, thì là trẻ mồ côi là gì?”
“–Cô!” Triệu Húc Diêu định lên tiếng thì ánh mắt bất ngờ rơi xuống ngón tay đang vuốt tóc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thể tin nổi hỏi ngược:
“Mấy ngày nay con bé còn đang viện, mà cô còn làm móng ?!”
Tôi khựng , giơ tay phẩy phẩy mặt : “ , ?”
Triệu Húc Diêu như thể chứng kiến chuyện gì đó thể tha thứ nổi: “Một viên đá gắn móng tay cô cũng hai ngàn, đủ tiền mua sữa cho con bé cả tháng! Cô gắn cả chục viên, mà nỡ bỏ một xu lo cho nó?! Thẩm Sơ, giờ nhận cô lạnh lùng và độc ác như thế!”
Tôi: ???
Thằng đầu óc vấn đề hả?!
Tôi đặt con mèo nhỏ trong lòng xuống, cầm lấy tách trà tổ yến bàn, dậy thẳng về phía Triệu Húc Diêu.
Và —
Tôi vung tay một cái, hắt thẳng ly tổ yến mặt !
6
Sắc mặt Triệu Húc Diêu và Tô Thiển Mặc lập tức thay đổi.
Tô Thiển Mặc quýnh quáng đưa khăn giấy cho , Triệu Húc Diêu lau mặt thể tin nổi, chỉ tay : “Cô… cô…”
“Cô gì mà cô.” Tôi thu tay , khẩy: “Cậu nên cảm ơn . Tổ yến mười lăm nghìn một gram, nếu nhờ , chắc đời cũng chẳng cơ hội nếm thử đồ đắt tiền như thế.”
Triệu Húc Diêu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, gân xanh nổi rõ bên thái dương!
“Cô quá đáng lắm !”
Tô Thiển Mặc vẻ cũng chịu hết nổi, giơ tay định tát một cái với vẻ mặt đầy chính nghĩa.
Tôi yên, cô với nụ như như .
Cánh tay Tô Thiển Mặc cứ thế khựng giữa trung.
Tôi bình tĩnh cô : “Đánh , dám nữa? Cô mà dám đánh một cái, thì cũng giống như bát tổ yến , cả đời cô cũng chẳng đền nổi.”
“Thẩm Sơ!”
Triệu Húc Diêu giận run , với ánh mắt thất vọng tột độ: “Tôi cứ tưởng cô chỉ là đứa con gái bướng bỉnh, nhưng trong lòng vẫn lương thiện, biết yêu thương. Không ngờ… nhầm cô !”
Trước đây , chắc chắn sẽ thấy tự trách, hổ, sẽ cố gắng cứu vãn hình tượng trong mắt , mong đừng nghĩ về .
bây giờ thì… kệ .
Tôi nhướng mày, lười biếng đáp: “Ôm theo cái đứa trẻ mồ côi nhà cút . Còn , đừng trách gọi ném thẳng các ngoài.”
Bàn tay siết chặt bên hông của Triệu Húc Diêu run lên vì giận.
Ánh mắt như ăn tươi nuốt sống , nếu biệt thự làm bảo vệ , e là đã động tay .
“Thẩm Sơ.” – ánh mắt sắc như dao – “Cô sẽ trả giá vì hành vi ngày hôm nay. Dù cô quỳ xuống cầu xin , cũng sẽ tha thứ cho cô.”
Dứt lời, kéo theo Tô Thiển Mặc bỏ .
lúc , làm vội vã chạy : “Tiểu thư, ông Triệu tới , hình như là đến tìm cô việc.”
7
Ông Triệu?
Bố của Triệu Húc Diêu?
Trước cửa phòng khách, Triệu Như Hải đón như khách quý.
Ông hình như tài xế nhà chở đến, mà tài xế đó cúi đầu khúm núm với ông chẳng khác gì chủ nhà.
Triệu Như Hải tay chắp lưng, ưỡn ngực bước , khí thế còn lớn hơn cả bố .
Ông đảo mắt quanh, chắc đã đoán chuyện gì đó, liền ngăn Triệu Húc Diêu và Tô Thiển Mặc đang định rời , đó bế đứa bé từ tay Tô Thiển Mặc, bước tới mặt , : “Tiểu thư, cô xem đứa nhỏ đáng yêu biết bao.”
Tôi nhướng mày ông : “Ông thích thì giữ mà nuôi, gọi ông là bố.”
Sắc mặt Triệu Như Hải chợt sầm , nhưng rõ ràng mặt dày hơn con trai ông nhiều, lập tức xuống ghế sofa cạnh , tiếp tục bằng giọng khuyên nhủ: “Đứa nhỏ tìm thấy cửa nhà cô, chắc chắn là duyên với cô. Nhà cô giàu thế, thêm một đôi đũa cũng chẳng đáng gì. Tôi tin tiểu thư là lương thiện, sẽ đành lòng đuổi đứa nhỏ . Nếu , con trai bàn chuyện hôn nhân với cô? Tôi tin con chọn ai, đó nhất định tấm lòng từ bi.”
Tôi nhịn cơn đá lão già bay khỏi sofa, vẫn giữ nụ mỉm: “Chú Triệu, đừng bậy, với con trai chú chút quan hệ nào cả. Mấy chị em giới nhà giàu mà biết định ‘kết hôn’ với con trai một ông tài xế, chắc tưởng phát điên .”
“Thứ hai, xưa nay bụng gì . Con trai chú mới ác độc, mà thật thì đúng là đó. Tôi chính là thấy chết cứu, lạnh lùng tàn nhẫn. Còn đứa bé rõ lai lịch ? Tôi rảnh đến mức vung tiền để nuôi xui xẻo ?”
Mặt Triệu Như Hải lập tức sầm xuống: “Tiểu thư…”
“Tôi hỏi ông, ai cho phép ông lên ghế của ? Bộ ghế là da thật nguyên miếng do bố đặt làm riêng, ông mặc cái áo vải rẻ tiền mà làm trầy thì ai đền nổi?”
Lời dứt, mặt Triệu Như Hải như cái bảng màu đổ tung, xanh đỏ tím vàng đủ cả, khó coi chịu nổi.
Triệu Húc Diêu nổi tiếng hiếu thuận, lập tức nhục đến mức gân xanh bật lên: “Thẩm Sơ!”
“Sao nào?” Tôi hờ hững ngắm móng tay: “Làm làm thì dáng của làm. Bắt đầu từ hôm nay, đuổi việc.”
Tôi gọi quản gia tới: “Chú Đường, đuổi hết cái lũ bọ chét ngoài cho , mà chướng mắt.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Chú Đường lập tức gọi bảo vệ biệt thự, ép cả ba ngoài.
Triệu Húc Diêu và Tô Thiển Mặc lúc đuổi , mặt mũi vô cùng thê thảm.
Triệu Như Hải thì đỏ bừng cả mặt, còn gào với : “Tiểu thư, thật sự đã nhầm cô ! Chuyện của cô với con trai , xem xét ! Đừng mà hối hận!”
Tôi bật lạnh.
Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt về sự đa dạng của loài .
8
Ngoài cửa, Triệu Như Hải phun một ngụm nước bọt trong nhà: “Con tiện nhân Thẩm Sơ, dám đối xử với tao như ! Húc Diêu, lần nhất định cho nó một bài học nhớ đời! Không dễ dàng tha thứ cho nó!”
Triệu Húc Diêu im lặng gì.
Tô Thiển Mặc ôm đứa bé trong lòng, đôi mắt đỏ hoe: “Anh Húc Diêu… bây giờ làm đây… Con trai của chúng … còn tiền chữa bệnh nữa …”
Triệu Húc Diêu nheo mắt, đáy mắt đầy u ám: “Yên tâm, cách.”
9
Ba ngày , gặp Triệu Húc Diêu trong trường.
Lúc đó, đang sân khấu với tư cách Hội trưởng hội sinh viên, phát biểu trong buổi lễ thường niên.
Khi phần phát biểu sắp kết thúc, khán đài lên đặt câu hỏi: “Anh Triệu, dạo vì một đứa trẻ mà chạy đôn chạy đáo, trong trường cũng nhiều tin đồn về . Muốn hỏi… đứa bé đó thật sự là con trai ?”
Triệu Húc Diêu mím môi, im lặng khá lâu mới trả lời: “…Phải.”
Dưới sân khấu lập tức xôn xao, những cô gái thầm thương tan nát cõi lòng.
Người đó hỏi tiếp: “Vậy mẹ của đứa bé là ai? Rốt cuộc ai là đã ‘chinh phục’ Hội trưởng hội sinh viên lạnh lùng của trường ?”
Không gian bỗng chốc yên lặng, ai nấy đều chờ đợi câu trả lời của .
Cũng đúng lúc , bước hội trường.
Ánh mắt Triệu Húc Diêu xuyên qua cả đám , gắt gao chằm chằm , ánh mắt chất đầy dịu dàng, đau đớn, vẻ mặt như thôi.
Tức thì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía .
Triệu Húc Diêu mở miệng: “Mọi chẳng đều đã đoán ? Tôi gì thì cũng vô ích.”
“Là Thẩm Sơ.”
“Mặc dù cô vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nên dám cùng gánh vác chuyện .”
“ , nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Trong chớp mắt, cả trường tung hô , còn thì lên án đủ đường.
Trong lòng họ, đã là tội đồ.
Giải thích gì lúc cũng chỉ càng khiến mọi thứ tệ hơn.
Huống chi… lúc.
Cả tuần đó, lạnh lùng mọi chuyện cứ như quả cầu tuyết lăn , càng ngày càng lớn.