Phụng Dưỡng Cha Mẹ - Chương 4
“Không ngờ vẫn thiếu chút xíu.”
“Chị cũng ác ý , chẳng qua mong chồng sớm thành công quá thôi.”
Tô Minh Hoa xong mặt tái mét, lúc đó cô cứ tưởng thuốc xổ tác dụng, ngờ chẳng hề uống.
Tất cả đều bụng chồng cô .
Tống Minh Khiêm cũng như bừng tỉnh, vung tay tát mạnh mặt Tô Minh Hoa.
Còn đó họ thế nào, quan tâm nữa.
Về làng Tô, ba chồng treo lụa đỏ từ đầu làng đến tận cửa nhà, mở tiệc đãi cả làng.
Đội sản xuất biết đỗ đại học, còn tổ chức họp biểu dương trưởng thôn, mời chia sẻ bí quyết học tập.
Những kẻ đó mong thi trượt đều câm nín, sang nhờ dạy thêm cho con cháu nhà họ.
Ba thì lấy thành tích của khắp nơi khoe khoang, thẳng mặt: “Ai chả biết ông thiên vị, con gái nhận ông làm cha mà ông còn mặt dày hưởng ké danh tiếng?” Nói trúng tim đen, ba mất mặt đến độ ba ngày dám ló mặt khỏi nhà.
Tháng 9 khai giảng, Tô An Quốc dọn lên gần trường mở một cửa hàng bách hoá nhỏ, trở thành tiểu thương tự lập.
Hắn ngày ngày đưa đón học, bận rộn cỡ nào cũng đích thân nấu cơm mang lên trường.
Mẹ chồng kể: từ ngày Tô Minh Hoa về làng, ngày nào cũng cãi với Tống Minh Khiêm, suốt ngày đòi lên thành phố.
May cho họ, chính sách trí thức trẻ về thành thị ban hành, dù thi đỗ đại học cũng thể nhà, chỉ là phân công việc ngay.
Tôi xong chỉ nhếch mép.
Về thì đã ?
Những ngày khổ còn ở phía .
Tống Minh Khiêm còn trai, về nhà sống chen chúc cùng ba mẹ và chị dâu.
Nhà đã chị chiếm mất, và Tô Minh Hoa chỉ co ro ở ban công đầy một mét.
Tô Minh Hoa cãi cũng thua, đánh cũng thua, đành ngậm đắng nuốt cay.
Tống Minh Khiêm tìm việc, thi đại học, Tô Minh Hoa đành làm thuê để lo chi phí sinh hoạt cho hai .
Tống Minh Khiêm đúng là học thật, năm thi đậu Đại học Nam Thành.
Lúc nhập học, Tô Minh Hoa cùng, thấy liền bắt đầu lên mặt: “Tôi đã mà, Minh Khiêm nhất định thi đậu. Cô là con gái, đỗ đại học thì tương lai cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Tôi hỏi : “Thế chị định làm gì? Tiếp tục làm thuê ?”
“Minh Khiêm nhất định sẽ sắp xếp cho một công việc định. Tôi coi như khổ tận cam lai .”
Tôi chỉ nhẹ.
Khổ tận cam lai?
Mơ tiếp .
Là đàn chị đón tân sinh viên, đưa Tống Minh Khiêm đến ký túc xá nam, xong định .
“Tri Tri, giờ chúng học chung trường, nếu em cần gì cứ tìm .”
“Tống Minh Khiêm, uống nhầm thuốc đấy?”
Nghe lạnh nhạt, càng tươi: “Anh biết em sợ chị em nên dám đối với , nhưng em mới là lý do khiến cố gắng hết . Cuối cùng cũng đậu cùng trường với em .”
“Vợ chăm sóc, khỏi phiền .” Tô An Quốc mặt lạnh tanh, kéo .
“Đồ bám theo dai như đỉa.”
Nhìn gương mặt âm trầm của , cứ như con gà trống mẹ đang bảo vệ con.
Tôi biết, thà làm quần quật từ sáng đến tối cũng ở gần trường để trông chừng — lo động lòng đổi ý.
Trước khai giảng, mất ngủ mấy đêm liền, đến khi “Không yên tâm, tới ở cùng ” thì mới yên lòng.
Tôi chủ động khoác tay , “Ghen ? Vậy từ giờ em thèm chuyện với nữa.” Lại hứa sẽ cùng xem phim, mới nguôi giận.
Cơ hội học hành dễ , cả quãng thời gian đại học đều học hành chăm chỉ, trường thuận lợi vượt phỏng vấn, làm ở Sở Giáo dục tỉnh.
Việc làm ăn của Tô An Quốc cũng ngày càng khấm khá, đổi sang biệt thự ba tầng, đầy đủ tivi màu và nội thất cao cấp.
Đồng nghiệp thi khuyên để mắt đến chồng, đàn ông mà giàu lên là dễ hư.
Tôi thì ngoài mặt “biết ”, trong lòng khổ nên lời.
Dù đã là đại gia, vẫn thiếu cảm giác an .
Thậm chí còn đặt giờ giới nghiêm, tụ tập bạn bè là đích thân đưa đón.
Lúc nào cũng hỏi thấy thua kém ai .
Nghe tin dọn biệt thự, Tô Minh Hoa tới gây chuyện.
Cô và Tống Minh Khiêm vẫn chen chúc trong một căn hộ nhỏ, bèn dẫn cả ba mẹ đến nhà , miệng : “Là con gái, dưỡng già cho cha mẹ chẳng điều hiển nhiên ?”
“Nếu mày để ba mẹ ở đây, tao sẽ đến Sở Giáo dục tố cáo mày!”
8
Trong xã hội , đạo hiếu là hết, nếu để họ làm ầm lên ở chỗ làm, thì cả trăm cái miệng cũng chẳng thanh minh nổi.
Ba sĩ diện nhất, nên đưa hai lựa chọn: Một là ở đây, tránh xa quê cũ. Hai là cầm mười vạn về, xây hẳn một căn nhà mới cho nở mày nở mặt.
Họ chẳng chần chừ mà chọn ngay cái thứ hai, vì gì vui bằng về khoe với hàng xóm .
Tô Minh Hoa hụt hẫng, chỉ còn biết trông mong Tống Minh Khiêm kiếm nhiều tiền, cho chị sống trong biệt thự, xe .
Tống Minh Khiêm nghiệp, trở thành giảng viên đại học, công việc xem như định.
niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Không bao lâu , xì xào rằng một cô thanh mai trúc mã, tên Tần Vãn Vãn.
Năm đó thay cô lên núi xuống làng, cô chẳng đợi lâu đã lấy chồng.
Bây giờ ly hôn, dẫn theo con gái tìm về, nhờ giúp đỡ.
Hắn thương cô , chu cấp sinh hoạt phí, còn kiếm việc làm giúp.
Đến mức đưa cả mẹ con cô về nhà, nhận con gái cô làm con nuôi.
Chuyện Tô Minh Hoa phát hiện, cô lập tức đẩy Tần Vãn Vãn xuống cầu thang.
Tống Minh Khiêm giận dữ, lôi chị đến bệnh viện xin , biết trong phòng bệnh xảy chuyện gì, chỉ biết lúc khỏi đó, mặt chị hằn rõ dấu tát.
Chị chạy về làng Tô, lóc nhờ ba bênh vực.
một đứa con gái vô dụng, đáng để ba đắc tội với Tống Minh Khiêm ?
Tối đó ông thẳng tay đuổi chị .
Cuối tuần, ở nhà một thì tiếng gõ cửa ngừng.
Tôi mở cửa, thấy Tống Minh Khiêm xách theo quà cáp nhà.
“Sao đến đây?” Vì an , để nhà.
“Có gì thì .”
“Tri Tri, em đã lên chức trưởng phòng ở Sở Giáo dục, thể giúp với trường một tiếng ?”
Thì tố giác quan hệ đắn, trường học đã đình chỉ công tác để điều tra.
“Tôi giúp .” Tôi dứt khoát, định đóng cửa.
Hắn vội vàng dùng chân chặn , đau đến nhăn nhó rên rỉ.
“Tri Tri, em tin , và Vãn Vãn gì hết.”
“Tôi vợ , tin thì liên quan gì?”
Tôi tin lắm chứ, vì kiếp Tần Vãn Vãn còn xuất hiện sớm hơn.
Cô đến là đã lóc kể khổ, thấy tội nghiệp nên hết lòng giúp đỡ.
Ai ngờ điều cô là Tống Minh Khiêm.
Lúc đó giận đến suýt phát điên, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Tôi tự học để lấy bằng cấp ba, tìm một công việc định, đổi lấy nửa gia sản để ly hôn.
Sợ dị nghị, cho ba mẹ biết, ly hôn còn tự mua xe về làng.
Ai ngờ Tô Minh Hoa ghen ghét, giở trò khiến mất mạng.
“Trước đây em thích mà, khi cưới em mang cơm cho , đều tại Tô Minh Hoa phá hoại tình cảm của chúng .”
“Anh đừng hoang tưởng nữa, bao giờ thích .”
Tống Minh Khiêm siết chặt nắm tay: “Cô nghĩ chồng cô là ? Cô tưởng thật sự yêu cô ?”
“Cô biết đã đút lót cho trong Đại học Nam Thành, nhờ theo dõi cô ? Cô chỉ cần chuyện với ai lâu hơn một chút là đến cảnh cáo ngay!”
“Tôi biết mà.”
Chỉ bốn chữ nhẹ bẫng, nhưng khiến chết lặng.
“Tôi thích si mê như , còn hơn ba lòng hai .”
Tống Minh Khiêm ngẩn ngơ rời .
Tôi đóng cửa, mới phát hiện Tô An Quốc đã ngoài hành lang từ bao giờ.
“Hôm nay mua sườn heo, em ăn kho tàu xào chua ngọt?” Hắn thản nhiên cầm tay dắt về nhà.
Tôi ăn sườn chua ngọt, nhận cứ mãi.
Lúc bà mối đến dạm hỏi, là con trai trưởng thôn, Tô Minh Hoa đã vội gật đầu ngay.
“Sao em rời xa ?”
Tôi và đồng thời lên tiếng.
“Anh cả , nhưng em quan tâm chuyện đó .”
Tô An Quốc trưng vẻ mặt “ tin”: “Anh còn lạ gì em, chắc chắn là đang nhịn thôi. Đến khi lơi lỏng, em sẽ chuồn ngay.”
Hắn biết đã trả đũa Tô Minh Hoa thế nào, cũng biết sẵn sàng từ bỏ cha mẹ.
Tôi từng là dễ nhẫn nhịn.
“Thật đấy, chỉ biết chuyện đó, mà còn biết từng nhét bao tải đánh hội đồng đàn theo đuổi . Rồi bày mưu khiến tay giám đốc dê xồm mất chức nữa.”
“Chỉ cần luôn yêu , sẽ luôn ở .”
Mặt Tô An Quốc giãn , “Anh sẽ yêu em thật nhiều, vợ yêu.”
Cuối cùng Tống Minh Khiêm đuổi việc, nhưng gạt ngoài lề, chẳng còn cơ hội thăng chức.
Tô Minh Hoa Tần Vãn Vãn lừa tận Quảng Châu làm ăn, đường đánh thành tàn phế vì nhận nhầm là dân lang thang.
Tống Minh Khiêm vì thế mà chẳng thể ly hôn, vợ đã tàn tật thì nuôi cả đời.
Tần Vãn Vãn cũng mất cơ hội ở bên , dẫn con gái tái giá với một ông già giàu gần sáu mươi tuổi ở Quảng Đông.
Tiếc là khi chồng mất, bộ tài sản đều thuộc về con cái của vợ cả, cuối cùng cô cũng chẳng gì.
Còn thì sống hạnh phúc cả đời bên chồng . Bản thân cũng trở nên rực rỡ và phát triển nhất.