Giới thiệu truyện
Phùng Xuân Nhi
Ngày Bùi Dung Thích đăng cơ, trong cung một nhóm đuổi ngoài.
Có những cung nữ an phận, những nô tài đã già nua.
Ta viên nội giám , chút biết điều:
“Công công, cũng ?”
Nội giám đó là quen cũ của , cũng chút khó xử:
“Hoàng thượng khác , nhưng Phùng cô cô nhất định .”
Ta hiểu rõ, gật đầu thu dọn tay nải.
Trong cơn tuyết rơi mỏng manh, bức tường cung, chợt nhớ đến Bùi Dung Thích lúc chín tuổi, từng nắm chặt tay áo của :
“A tỷ, mãi mãi, mãi mãi rời khỏi Dung Thích.”
Giả vờ thử lòng đến lúc mất đi thì khóc huhu à
Truyện hay. Nữ chính nhẹ nhàng thông minh nhưng cũng lương thiện. Kết vậy cũng đẹp rồi, buông bỏ được là thanh thản nhất.