Phượng Hoàng Xứng Đôi - Chương 3
10
Tiên hoàng hơn mười hoàng tử.
Năm đó, khi đột ngột băng hà, trận chiến tranh đoạt ngôi vị diễn vô cùng thảm khốc.
Hắn giữ trong sạch, trở thành hoàng tử duy nhất còn sống ngoài Nhiếp Hàn Sương.
Sau khi nàng đăng cơ, quy ẩn, làm một vương gia nhàn tản, sống ngoài thế sự.
sự thật như .
Năm ngoái, Thanh Trúc chính là quân cờ U Vương cài cắm bên cạnh Nhiếp Hàn Sương.
Chỉ tiếc kẻ lòng bất chính, mưu toan dựa mà một bước lên trời, để lộ quá sớm.
Ta cũng nhân cơ hội thanh trừng bộ hậu cung, nhổ tận gốc những ám điệp mà Thái hậu, U Vương cùng đám nghịch thần đã cài cắm cung.
Ba tháng là ba tháng đen tối và đẫm máu nhất.
Người hoảng sợ, lo rằng giây tiếp theo chính sẽ trở thành oan hồn đao.
Ta trầm tư chốc lát, sai Cảnh Châu dẫn .
U Vương cải trang thành thái giám, làm một ít ngụy trang.
Ta phất tay lui hết đám cung nhân, mỉm hỏi:
“Điện hạ chẳng đang du ngoạn bên ngoài ư?”
Hắn thẳng dậy, ánh mắt nhuốm đầy thâm tình, giọng ấm áp:
“A Oản, bản vương hoàng đã tân sủng, sợ nàng đau lòng, nên đặc biệt trở về thăm nàng.”
Xem kìa!
Hắn những lời , thật đúng là mập mờ vô cùng.
Ta xoay xoay đoá trâm hoa trong tay, sắc mặt lạnh lùng:
“U Vương, là phi, ngươi là thần, ngươi hẳn nên gọi một tiếng—”
“Quý phi nương nương!”
Nhiếp Hàn U hề e ngại cảnh cáo của , trái còn cả gan nắm lấy đôi tay , giọng gấp gáp, như thể bất bình thay :
“A Oản, hoàng thay lòng , chẳng lẽ nàng còn vì mà giữ trọn thân ?”
“Nàng biết —”
“Nàng biết bao năm nay bản vương thành thân, đều là vì nàng ?”
“Cho dù bản cung biết, thì ngươi thể làm gì vì bản cung đây?”
Ta chẳng theo lẽ thường, hứng thú .
Ngược , cứng họng, ngượng ngùng thu tay về:
“Để bản vương nghĩ xem…”
“Ha ha ha ha!”
Ta nhịn to.
Nhiếp Hàn U chiêu dụ về phe .
– Giang Oản Nhất, đường đường là nữ nhi độc nhất của Trấn Quốc Đại tướng quân, thể là một con cờ mặc tùy ý thao túng?
Ta dậy, từ cao xuống , lần đầu tiên để lộ dã tâm của chính :
“Bản cung vị trí chí cao vô thượng , ngươi thể cho ?”
Nhiếp Hàn U ấp úng nửa ngày, cuối cùng giận dữ phất tay áo:
“Nữ tử thể làm đế vương!”
“Đã , U Vương chớ nên tới nữa.”
“Cảnh Châu, tiễn khách!”
11
Chuyện Nhiếp Hàn U bí mật Phượng Tê Cung nhanh đã lặng lẽ bẩm báo lên Nhiếp Hàn Sương.
Kể cả cuộc trò chuyện giữa và , nàng cũng biết rõ từng câu từng chữ.
Đêm khuya, nàng một tìm đến.
Dưới ánh nến chập chờn, và nàng đối diện mà .
Đêm tĩnh mịch vô cùng.
Ta nghiêng đầu ngắm đóa mộc miên ngoài cửa sổ nở rực như lửa, Nhiếp Hàn Sương cất tiếng , phá vỡ sự im lặng:
“Ngươi lợi dụng Nhiếp Hàn U?”
Ta đáp cũng chẳng , chỉ nhạt:
“Chỉ e rằng sẽ theo lối mà chúng vạch .”
“Không cả.” Nhiếp Hàn Sương thả lỏng thần sắc, ôm lòng. “Chỉ cần con cờ Thanh Oánh đúng bước, chúng vẫn thể thành công.”
Nàng đến vội, cũng vội.
Lúc Thái Châu bưng trà , nàng đã mất.
Nhìn thấy một bên cửa sổ, nàng cẩn thận đóng cửa :
“Nương nương, đã muộn, nên nghỉ ngơi ạ.”
Ta đầu nàng, khẽ một câu đầy ẩn ý:
“Người của chúng cũng nên bắt đầu hành động .”
Thái Châu sững , khóe môi cong lên, cúi lĩnh mệnh.
12
Tháng thứ tư cấm túc, từ Trĩ Tuyết Cung truyền đến tin vui.
Oánh Tiệp Dư đã mang thai.
Sáng nay khi nàng cùng Nhiếp Hàn Sương dùng bữa, đột nhiên nôn thốc nôn tháo.
Ngự y triệu đến bắt mạch, mà phát hiện nàng đã hoài thai hai tháng!
Cả hoàng cung tràn ngập hỉ khí, vui mừng vì sinh mệnh bé nhỏ sắp đời.
Nhiếp Hàn Sương càng thêm long nhan đại duyệt.
Trong Phúc Thọ Cung, vì Oánh Tiệp dư mà Thái hậu và Nhiếp Hàn Sương, hai vốn luôn đối đầu, nay hiếm khi hòa thuận.
Thái hậu nắm tay Oánh Tiệp dư, tươi căn dặn:
“Con nhất định cố gắng, tranh thủ sinh hạ hoàng tử cho Hoàng đế!”
Oánh Tiệp dư lén liếc Nhiếp Hàn Sương cao ngất tuấn mỹ, gò má thoáng ửng đỏ, nhỏ nhẹ đáp:
“Thần tuân chỉ.”
Thái hậu là kế hậu của Tiên đế.
Mười mấy năm từ khi cung đến lúc Tiên đế băng hà, bà từng sinh lấy một mụn con.
Về mới biết, Tiên đế vì bảo địa vị của con trưởng Hoàng hậu mà hạ tuyệt tử dược hợp cẩn tửu của bà .
Thái hậu hóa điên.
Một tấm chân tình hóa thành hư vô.
Bà nuốt hận, cẩn thận bày mưu, tiên hại chết trưởng tử của Hoàng hậu, đó dùng dược vật bào mòn thân thể Tiên đế.
dù nữa, khi tân hoàng đăng cơ, bà vẫn tôn làm Hoàng thái hậu.
Vì , bà đưa nữ nhi của ngoại tộc cung làm Hoàng hậu, sinh hoàng tử lập làm Thái tử, để bù đắp giấc mộng còn dang dở của .
Chỉ tiếc, bà gặp Nhiếp Hàn Sương.
Ngày đăng cơ đầu tiên, Nhiếp Hàn Sương đã bãi miễn chức vị của phụ bà , đày càng xa càng .
Thái hậu hóa điên.
Nhiếp Hàn Sương bèn lấy lý do “tĩnh dưỡng”, đưa bà khỏi cung vài năm.
Giờ đây, bà đặt tất cả hy vọng Oánh Tiệp dư, mong thể lật ngược ván cờ.
13
Không khí ấm áp vì sự xuất hiện của mà đông cứng .
Thái hậu vô thức kéo Oánh Tiệp dư về phía , e rằng nổi điên mà đẩy nàng ngã xuống, khiến long thai gặp nguy hiểm:
“Quý phi ngoan ngoãn ở Phượng Tê Cung, chạy đến chỗ Ai gia làm gì?”
Sự chán ghét và khinh miệt bà dành cho lồ lộ mặt.
Ta chẳng khách sáo, nhạt:
“Chỉ sợ Thái hậu lâu quá thấy , sống yên quá mà thôi.”
Ý tứ chính là— cố ý đến đây để làm bà bực .
“Ngươi!”
Thái hậu mỗi lần gặp đều nhịn , bởi đủ điên, đủ ngông.
Oánh Tiệp dư là áo bông nhỏ mà bà tự tay lựa chọn, cũng học theo bà , giúp bà lấy mặt mũi:
“Quý phi nương nương, Thái hậu nương nương cũng chỉ là quan tâm đến ngài, ngài thể như ?”
Nội tâm:
[Bị cấm túc bốn tháng, con yêu phi vẫn chịu thu liễm tính tình, tự tìm đường chết, thì đừng trách !]
Ta suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Nếu nội tâm ngây thơ , sẽ mất bao nhiêu niềm vui chứ!
Thu ý , ngay ngắn, nhàn nhạt :
“Chỉ là một câu đùa vô hại mà thôi, Thái hậu nương nương nhân từ yêu thương hậu bối nhất, chắc sẽ để bụng chứ?”
Sắc mặt Thái hậu tái xanh, khó trả lời.
“Được !”
Nhiếp Hàn Sương, nãy giờ yên lặng, cất giọng ngăn chặn trò hề .
Nàng :
“Oánh Tiệp dư công mang long thai, sắc phong làm Oanh Phi, đại lễ phong phi sẽ cử hành khi sinh hạ hoàng tự.”
Oánh Tiệp dư đại hỷ, lập tức quỳ xuống tạ ơn:
“Thần tạ ơn bệ hạ!”
[Tốt quá , sắp ngang hàng với con độc phụ Giang Oản Nhất !]
“Ngươi thai, tạm miễn những lễ nghi rườm rà .”
Nói xong, nàng sải bước rời khỏi Phúc Thọ Cung.
Ta cũng chẳng ở lâu, châm chọc Thái hậu hai câu rời .
14
Lại là một đêm cô đơn trong tịch mịch.
Đã giữa đông, tuyết bay đầy trời, gió lạnh gào rít ngoài cửa sổ.
Ta chẳng buồn đóng cửa, chỉ thắp nến tháp sách.
Khi ngọn nến sắp cháy hết, một giọng vang lên trong tẩm cung yên tĩnh:
“Quý phi nương nương đúng là định lực, ức hiếp đến tận cửa mà vẫn còn nhàn nhã thoại bản.”
Làn gió thổi qua, lặng lẽ bước .
Bìa sách lộ vài chữ—
《Hoàng hậu ngực mềm eo thon: Bạo quân phúc hắc sủng thê cuồng dã》
Hắn liếc mắt qua, nhạt:
“Làm một hoàng hậu hoàng đế sủng ái ?”
“Sao nhất định dòm ngó ngôi vị hoàng đế?”
Ta bật , khẽ đóng cửa sổ:
“Nam nhân hứa hẹn tình yêu, đáng tin ?”
“Ngươi xem, và Nhiếp Hàn Sương kề vai chiến đấu nơi biên cương suốt năm năm trời, mượn thế lực phụ thân để đăng cơ làm đế.”
“Hắn từng thề non hẹn biển, cùng một đời một kiếp, một đôi một .”
“Vậy mà kết cục thì ?”
Giọng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chẳng vẫn lập phi tần khác đó ?
“Ta đoạt lấy hoàng vị, đạp nàng chân, khiến nàng đời đời kiếp kiếp chỉ thể làm vật trong lồng của !”
Giờ khắc , giống hệt một nữ nhân phụ tình, vì yêu sinh hận mà hóa thành độc phụ.
Ánh mắt Nhiếp Hàn U thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng nhanh đã tan biến.
Hắn đặt tay lên vai , nghiêm túc thề thốt:
“A Oản, yêu nàng.”
“Chỉ cần đây là điều nàng , nhất định sẽ giúp nàng đạt .”
“Ta sẽ dùng hành động để chứng minh rằng giống Nhiếp Hàn Sương—kẻ phụ tình đó!”
Ta lặng lẽ tựa lòng .
Nếu bắt gặp tia toan tính vụt qua đáy mắt , lẽ đã thực sự tin .