Roi Đánh Hồn 5: Kiệu Nữ Nhi - Chương 1
Cơn gió đêm ẩm ướt lướt qua, khiến đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Hình như nơi một trận mưa lớn.
Tôi quanh, ngôi làng nhỏ cũ kỹ.
Cửa nhà xung quanh đều khóa kín, sân tối om, nhưng hai bên cổng treo những chiếc đèn lồng vàng sáng rực.
Tôi tiến gần, hóa là đèn hoa sen.
Lúc , từ xa vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Tôi lần theo âm thanh, phát hiện một căn nhà cổng lớn đang mở, bên trong sáng trưng, tiếng rôm rả như đang mở tiệc.
Tôi định bước hỏi thăm, đúng lúc một bà lão .
Tôi vội vàng chặn bà , hỏi: “Ở đây đang tổ chức đám cưới ?”
Bà lão ngẩng đầu , lập tức giật .
Khuôn mặt bà kỳ lạ, tuy đầy đủ ngũ quan, nhưng trông giống mà giống loài mèo rừng.
“Không đám cưới,” bà lão khàn khàn đáp, “mà là đưa con gái về nhà.”
Đưa con gái về nhà? Không chỉ cô dâu mới về nhà mẹ đẻ ?
Hơn nữa, ai tổ chức tiệc mừng giữa đêm khuya thế ?
Tôi càng thấy kỳ quái. Vừa đặt chân sân, một đàn ông trung niên đã vội vàng chạy đến.
Ông nắm lấy tay : “Cuối cùng cũng đến! Khó khăn lắm trời mới tạnh mưa, lát nữa còn nhờ đưa cô về nhà nữa đấy.”
“Tôi? Tôi đưa ?”
Tôi ngơ ngác kéo xuống một bàn tiệc.
Dân làng xung quanh đều nhiệt tình, hết rót rượu gắp thức ăn cho .
dám ăn.
Bởi vì trong mắt , bất kể già trẻ, đàn ông phụ nữ, tất cả đều gương mặt giống mèo.
Ngay lúc đó, biết từ vang lên một tiếng chiêng trầm đục.
Tôi ngẩng đầu , thấy bốn khiêng kiệu mặt mày trắng bệch, đang nâng một chiếc kiệu hoa đỏ chót dừng ngay cổng sân.
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên hú lên một tiếng quái dị, giống âm thanh của con .
Ngay đó, tất cả dân làng trong sân lập tức ùa cổng, dường như ngăn chiếc kiệu hoa tiến .
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng trực giác mách bảo nơi bình thường.
Tôi quanh, tìm lối thoát để rời ngay lập tức.
sân chỉ duy nhất một cổng , lưng là nhà chính của chủ hộ.
Bên trong nhà sáng đèn, thấp thoáng bóng in cửa sổ.
Lúc , thấy một giọng quen thuộc: “Long ? Long ?”
Có đang gọi !
Tên là Long Trường Đống.
Tôi dần nhớ chút ký ức.
Tôi về phía căn nhà, cửa khép hờ, gọi dường như đang ở bên trong.
Tôi đẩy cửa bước .
Một cơn gió lạnh thổi qua, căn phòng sáng trưng lập tức trở nên u ám.
Trên bàn thờ hai đối diện .
Ở giữa là một chiếc bàn dài, bàn đặt hai cây nến đỏ, chính giữa là hai bức di ảnh.
Đây là hỷ sự là tang sự?
Tôi kỹ trong ánh nến leo lét, mới nhận hai đó sống, mà là một đôi vợ chồng trung niên bằng giấy.
Tôi cúi đầu ảnh thờ, trong hình là chụp sống.
Chỉ là bức ảnh của phụ nữ nhòe, thấy rõ mặt.
Còn bức ảnh đàn ông vô cùng rõ ràng.
Tôi chăm chú , ký ức lập tức ùa về.
Hai ngày , hai cha con tìm đến .
Người cha tên Dương Hoành, con trai ông là Dương Nham.
Khi kéo con trai đến mặt , nhận trông đờ đẫn.
Dương Hoành lo lắng : “Con trai mất hồn. Nó chơi với bạn về, thành thế .”
“Một cao nhân bảo rằng, nếu qua bảy ngày mà hồn nó về, thì sẽ bao giờ nữa. Tôi hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng mới biết chỉ giúp !”
Thật thầy pháp.
Trước đây chỉ là một tài xế xe tải đường dài.
do bát tự cứng, tướng mạo dữ dằn, nên khi lái xe thường thuê để xung sát.
Tôi từng chạy xe qua nhiều cung đường ít , đường thường xuyên gặp chuyện quái dị.
Nhìn mãi cũng thành quen.
Sau , công ty vận tải của phá sản.
Để trả nợ, nhận làm đủ mọi công việc vặt.
Dần dần, những chuyện quái dị cũng tự tìm đến .
Tôi bao giờ sợ những thứ ma quái đó.
Chỉ cần thể kiếm tiền và giúp , lý do gì để từ chối.
Thù lao Dương Hoành đưa hậu hĩnh, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là ba vạn, nếu thành công còn gấp đôi. Chỉ là, nội dung nhờ vả của ông phần kỳ lạ.
Ông bảo chở một xe đầy giấy tiền vàng mã, đưa ông và con trai đến một ngôi làng nhỏ chân núi Nam Đà Phong. Nơi đó cũng quá xa, nửa ngày là tới. theo nhớ, hầu hết các ngôi làng gần Nam Đà Phong đều đã bỏ hoang từ lâu.
Đám đồ vàng mã mà Dương Hoành chuẩn cũng chẳng giống đồ tang lễ thông thường. Không hình nộm đồng nam đồng nữ, nhưng một cặp vợ chồng trung niên cài hoa đỏ ngực. Không xe ngựa giấy ngựa giấy, nhưng một chiếc kiệu hoa đỏ chót với bốn phu khiêng kiệu. Ngoài còn xe lừa, rương trang điểm, chậu rửa mặt, chăn bông…
Nhìn thế nào cũng thấy giống như sính lễ dành cho một cô dâu hơn là đồ đốt cho chết.
Không chịu nổi những câu truy vấn liên tục của , khi lên xe, Dương Hoành mới chịu kể lý do chuẩn những thứ .
Dương Nham đó cùng vài bạn đến Nam Đà Phong chơi, buổi tối ngủ trong một ngôi làng hoang gần đó. Sáng hôm về nhà, đã trở nên ngơ ngẩn, còn tỉnh táo nữa.
Dương Hoành mời một cao nhân xem xét, đó rằng con trai ông đã một nữ quỷ trong núi câu mất hồn phách. Nếu đổi linh hồn của Dương Nham, ông tổ chức một đám cưới giả, đốt quần áo của con trai cùng một hình nhân giấy đóng vai chú rể.
Những thứ đang chở xe chính là đồ cưới Dương Hoành chuẩn cho nữ quỷ, mong rằng ả hài lòng mà trả hồn phách con trai ông.
Tôi đầu Dương Nham, vẫn cúi gằm mặt, một lời, trông như tỉnh ngủ. Dương Hoành thì vô cùng nôn nóng, liên tục giục mau lên đường.
Để xua tan bầu khí căng thẳng, khởi động xe đùa: “Nếu đã kết hôn thì chỉ chuẩn đồ cưới, mà sính lễ?”
Dương Hoành sững , đó nhếch mép : “Chẳng đã mấy túi tiền giấy, vàng mã ? Trên đời , còn sính lễ nào thực tế hơn tiền chứ?
Ký ức kéo về, cặp vợ chồng giấy đang ngay ngắn hai bên bàn dài trong phòng, chính là đôi mà Dương Hoành bảo vận chuyển.
Nhìn cách bố trí trong căn nhà, cùng bức ảnh của Dương Nham đặt bàn, vẻ như đây chính là nơi Dương Hoành tổ chức đám cưới giả cho nữ quỷ.
Vậy gọi trong phòng, hẳn là Dương Hoành?
cứ cảm giác gì đó . Những vị khách trong sân là từ tới? Họ thực sự là dân làng ở đây ? Nếu đây là hôn lễ, thì tại họ hôm nay là ngày đón dâu về nhà cha mẹ ruột? Không là ngày kết hôn ?
Tôi ôm đầy bụng thắc mắc, dứt khoát bước trong nhà để hỏi Dương Hoành cho rõ ràng.
mới cửa, phía đã vang lên một tiếng “rầm”, cánh cửa lập tức đóng sập .
Bốn phía bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ dị. Ngọn đèn sáng trưng ngoài sân cũng bất thình lình tắt lịm, bóng tối ập xuống như nuốt chửng tất cả.
Tôi mất một lúc mới thích nghi với bóng tối, cố tìm kiếm chút ánh sáng mờ nhạt.
Chỉ thấy hai cây nến đỏ bàn dài le lói như đôi mắt quỷ trong đêm.
Dưới thứ ánh sáng vàng vọt đó, phát hiện mặt bàn đã phủ đầy bụi. Một mùi ẩm mốc nồng nặc xộc mũi, như thể nơi đây đã bỏ hoang từ lâu.
Tôi rảo bước tới bàn dài, cầm một cây nến soi khắp bốn phía.
Quả nhiên, nơi nào cũng đầy bụi bặm và mạng nhện. Ngôi nhà hiển nhiên đã bỏ hoang từ lâu . Những gì thấy lúc nãy, dường như chỉ là ảo giác.