Si Mị Vọng Lượng - Chương 7
12
Ta dẫn Bạch Túc tới Tàng Binh Các của .
Việc cũng là nhất thời hứng khởi, mà bởi chợt nhớ , đã nợ Bạch Túc một thanh kiếm. Thanh kiếm của từng tùy ý đưa cho Ma tộc, bây giờ nghĩ , luôn cảm thấy chút với . Chi bằng để tự chọn lấy một thanh khác.
Bình thường, quá ưa dùng binh khí, cho nên những đao kiếm phần lớn đều phủ bụi trong góc phòng. Vì , Thương Thư đã ít lần đau lòng than thở, trách phí phạm bảo vật.
Ta dẫn Bạch Túc một vòng, từng món một giới thiệu: “Đây là Vân Ni kiếm, tương truyền là bảo vật từng Thượng Cổ Chiến Thần sử dụng. Theo thấy, ngoài việc thể phát bảy sắc hào quang chói mù mắt kẻ địch khi giết , thì cũng gì đặc biệt.”
“Đây là Huy Nguyệt đao, lưỡi đao sắc bén thể sáng rực như nhật nguyệt. Nếu ngày nào đó ngươi chặt củi, mang theo thứ chắc chắn hữu dụng.”
“Còn thứ … Ta cũng nhớ rõ tên gọi nữa. Nói chung chỉ là mấy món sắt vụn thôi, thích cái nào thì cứ lấy .”
Bạch Túc nhịn khẽ : “Phu nhân quá mức khiêm tốn . Nếu những thứ đều chỉ là sắt vụn, thì thiên hạ chẳng còn ai dám sử dụng kiếm mặt nàng nữa.”
Sự thật đúng là như . Với tu vi của , một thanh kiếm cũng chẳng ảnh hưởng đến thắng bại.
À… ngoại trừ Bạch Túc thuở ban đầu. Hắn là kẻ đầu tiên bản lĩnh kề kiếm lên cổ , cũng là duy nhất tay mà vẫn sống lâu đến .
Ta lơ đãng suy nghĩ, còn Bạch Túc đột nhiên cầm lên một thanh đoản đao, hỏi: “Ta thể chọn thứ ?”
“Đương nhiên là .” Ta theo phản xạ đáp lời, mới giật thứ chọn: “Sao chọn cái ?”
Thanh đoản đao trong tay tên là Ly Thương. Nó thậm chí còn chẳng pháp khí, chỉ là một thanh đoản đao bình thường do phàm nhân rèn nên.
Chủ nhân của nó là một đại sư đúc khí danh chấn phàm giới ba trăm năm . Khi đó, danh mà tới bái phỏng, nhưng xem qua thấy cũng chỉ tầm thường mà thôi. Thế nhưng, vị đại sư khi gặp nhất quyết rèn một thanh đoản đao tặng .
Ta còn nhớ, nam tử ôn nhu như gió mát trăng thanh đã với rằng: “Chỉ mong cô nương vĩnh viễn chịu nỗi khổ biệt ly.”
Vì thế, nhận lấy tấm lòng , nhưng từng một lần sử dụng. Đến tận khi Bạch Túc nhặt nó lên, mới chợt nhớ tới sự tồn tại của nó.
Ta Bạch Túc, nhẹ nhàng vuốt qua những hoa văn tinh xảo chuôi đao, khẽ rút một chút, lưỡi đao vẫn sắc bén vô song, giống một vật phàm tục đã trải qua ba trăm năm.
Hắn đánh giá một lát ngẩng đầu : “Không ?”
Ta do dự giây lát: “Cũng là , nhưng chẳng luyện kiếm ? Sao chọn một thanh kiếm?”
Hắn bình thản : “Kiếm quá cũng dùng , chi bằng chọn thứ thuận tay hơn.”
Nghe , cũng hiểu . Dù trong gian phòng , chỉ thanh đoản đao là bình thường nhất. Nếu thích, thì tùy thôi.
Chỉ là, nhớ tới từng tặng thanh đoản đao , vẫn nhắc nhở: “Đây là lễ vật một bằng hữu tặng . Hắn… hiện tại đã còn nữa. Ừm, nhớ trân trọng một chút.”
“Bằng hữu?” Bạch Túc bỗng nhiên tiến sát gần, khóe môi ẩn chứa ý : “Nàng thích ?”
Ta dọa giật , vội lui về hai bước: “Chàng bậy gì đó…”
Bạch Túc tinh thông quan sát sắc mặt khác, chỉ một câu đơn giản của mà đã thấu suy nghĩ trong lòng.
Quả thực, thuở từng đôi chút tâm tư mơ hồ với đó. hiện tại, y đã chuyển thế đầu thai biết bao nhiêu kiếp , thêm cũng chẳng ý nghĩa gì.
Bất quá, Bạch Túc cũng truy hỏi, chỉ khẽ : “A Chi, thể nàng trân trọng, e rằng chẳng mấy ai nhỉ?”
Ta cảm thấy tám phần là đang ghen, bèn ho nhẹ mấy tiếng, mặt thoáng đỏ lên: “Phu quân, trân trọng nhất vẫn là mà.”
Động tác chơi đùa thanh đoản đao trong tay Bạch Túc khựng , chút dấu vết thu đao vỏ, đó nhạt: “Ta biết.”
Thái độ hờ hững của khiến bộ dạng thẹn thùng của như tự đa tình . Ta nghĩ lẽ hiểu lầm , chắc đến mức vì chuyện nhỏ nhặt mà ghen tuông . Vì thế chỉ gượng hai tiếng: “Chàng biết là .”
Bạch Túc cất Ly Thương trong tay áo, khẽ nghiêng nắm lấy tay , nhàn nhạt : “Đi thôi.”
Bàn tay lạnh lẽo, so với yêu tộc như cũng chẳng khá hơn là bao. Không biết do chạm thanh đoản đao .
Ta mặc cho nắm lấy, lặng lẽ theo nửa bước, ánh mắt phản chiếu bóng dáng .
Không hiểu chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp . Khi , đập mắt cũng là một bóng lưng lạnh lùng tĩnh mịch như thế. Khi đó từng nghĩ, một kẻ băng lãnh như khi động tình sẽ dáng vẻ . Về , thực sự chứng kiến. Chỉ là bây giờ chợt nhận , hóa từng thấu .
giờ khắc , nguyện ý nắm lấy tay , như là đủ .
Đêm đó, mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, một nam tử vận thanh y, dung mạo mơ hồ, nhẹ nhàng lau chùi thanh đoản đao, trân trọng đặt nó một chiếc hộp gấm.
Ta tiến gần một chút, vô thức hỏi: “Là tặng ?”
Hắn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm : “Phải, tặng nàng.”
Ta lập tức rõ khuôn mặt , liền kinh ngạc vô cùng: “Sao là ngươi…”
Chưa đợi kịp phản ứng, bỗng nhiên nhanh như chớp rút đoản đao lên, đâm thẳng tim , máu tươi đầm đìa.
Hắn chậm rãi lau vết máu tay, vẫn mỉm như , nhưng giọng mang chút cảm xúc nào: “Được , giờ thì nó thuộc về nàng.”
Ta bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đẫm trán, tim đập loạn nhịp, dường như thật sự cảm nhận cơn đau . khi cố gắng nhớ dung mạo của nọ, tài nào nhớ nổi.
Tiếng động gây khiến Bạch Túc cũng thức giấc, khẽ nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Làm ?”
Ta trầm mặc giây lát, : “Không gì, chỉ là gặp ác mộng.”
Hắn ôm lòng, khẽ thì thầm bên tai: “Đừng sợ, ở đây.”
Ta “ừm” một tiếng, lắng nhịp tim vững vàng của , dần dần an tĩnh .
Như thể… thật sự chỉ là một cơn ác mộng.
Bạch Túc biết rằng— xưa nay từng mơ mộng.
13
Ma giới và Tiên giới rốt cuộc cũng khai chiến.
Tin tức là do Thương Thư cho biết. Phụ thân triệu hồi về tộc, đặc biệt đến từ biệt .
“A Chi, lần biết bao giờ mới thể trở về, thật sự chút nỡ rời xa nàng…”
Ta nhẫn nhịn, như sắp nhỏ vài giọt lệ xuống, cuối cùng vẫn cắt ngang màn diễn cảm động của : “Nếu ngươi thực sự nỡ, thể với phụ thân ngươi, để ngươi tiếp tục ở núi.”
Hắn lập tức thu nước mắt, nghiêm trang : “Dù nỡ rời xa nàng, nhưng chung quy vẫn lấy đại cục làm trọng, thể chỉ vì tình cảm nhi nữ mà lơ là trách nhiệm…”
Khóe miệng giật giật: “Ai tình cảm nhi nữ gì với ngươi? Ta còn biết ngươi chỉ tự do , bớt giở trò mặt .”
Cang Thư gượng hai tiếng: “Không thể , chẳng lẽ nàng chút nào luyến tiếc ?”
Ta vô tình đáp: “Nếu ngươi về nữa, thể thanh tĩnh một chút.”
Sắc mặt cứng đờ, uể oải : “A Chi, nàng thật nhẫn tâm, chẳng lẽ giữa chúng chút tình nghĩa sư đồ nào …”
Nghe nhắc nhở, mới nhớ , liền dặn dò: “Nếu ngoài làm mất mặt, đừng là do dạy.”
Hắn: “…”
Thương Thư cuối cùng phẫn uất rời . Ta lặng lẽ hồi lâu, bầu trời u tịch cùng dãy núi trập trùng, bỗng dưng cảm thấy chút cô quạnh.
Thật kỳ lạ, ở núi Vụ Diễn đã mấy vạn năm, từng cảm thấy ở một gì . Một nghìn năm thêm Thương Thư cũng ảnh hưởng gì đến , nhưng hôm nay , chút quen?
Cho đến khi Bạch Túc đến, vẫn nghĩ thông, nhưng thấy , lòng liền an hơn nhiều.
Bạch Túc đối diện , hỏi: “Thương Thư rời gấp ?”
“Hắn về tộc vì việc.” Ta ngập ngừng, nghi hoặc, “Sao biết?”
Bạch Túc thản nhiên : “Vừa đã tìm .”
Ta sững sờ, Thương Thư từ bao giờ quan hệ với Bạch Túc đến mức cũng đến từ biệt ?
Bạch Túc thấu suy nghĩ trong lòng , khẽ : “Không như nàng nghĩ… Hắn đến cảnh cáo .”
Càng kỳ quái hơn, Thương Thư và Bạch Túc thù oán, cảnh cáo làm gì?
Ta định hỏi tiếp, nhưng Bạch Túc nhiều. Thấy tâm tình , chỉ thể an ủi đôi câu: “Thương Thư tiểu tử đó vốn nghịch ngợm, tính khí cũng thất thường, cần để tâm đến lời .”
Bạch Túc cụp mắt, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “A Chi, trong lòng nàng, rốt cuộc là gì?”
Không biết tại đề tài đột nhiên rẽ sang hướng nghiêm túc như , liền ngay ngắn, nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời.
Ta vốn định đáp “phu quân”, nhưng nghĩ, và từng bái đường thành thân, cho cùng chỉ là gọi một tiếng “phu nhân”, thực chất vẫn danh chính ngôn thuận, thể mặt dày nhận là chính thất. Suy tính , chỉ thể đáp một câu an nhất: “Chàng là thích.”
“Thích…” Hắn thấp giọng lặp hai chữ , ánh mắt u tối khó dò.
Ta nghĩ, nếu chịu minh cưới xin đàng hoàng, để thật sự làm phu nhân của , cũng phản đối. nếu để mở miệng đề nghị chuyện , chẳng trông quá mức tham vọng, biết hổ ?
Ở bên Bạch Túc đã lâu, rốt cuộc cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ là thứ gì, cũng biết hổ khi làm một số chuyện, còn đỏ mặt mấy lần.
Vì , nín thở chờ mong gì đó. cho đến khi suýt nghẹt thở, vẫn thêm câu nào.
Dù đã đoán , vẫn chút thất vọng khó thành lời. Định uống ngụm trà che giấu tâm trạng, hỏi: “Thương Thư , giờ núi chỉ còn hai chúng ?”
Theo lý mà , cả ngọn núi ai thể xem là “”, nhưng hiểu ý , chắc là giờ chỉ còn hai chung sống. Vì thế, gật đầu thật mạnh: “ , chỉ còn chúng .”
Hắn khẽ , vén lọn tóc mai của , giọng vô cùng dịu dàng: “Tốt lắm, A Chi, sẽ chuẩn cho nàng một bất ngờ, nàng nhất định sẽ thích.”
Bất ngờ…
Trong nhận thức của , từ thường dùng trong những tình huống vi diệu, tỷ như tướng quân chinh chiến một năm trở về, phát hiện thê tử đã mang thai, kiểu mới chịu gọi là “bất ngờ”.
vì là Bạch Túc, vẫn tin tưởng . Hắn chắc chắn sẽ làm chuyện khiến bất ngờ đến mức mất mạng.
Vậy là cứ chờ mong, chờ mong, quả nhiên nhận một bất ngờ, một bất ngờ đúng theo nghĩa nghĩ đến.
Bạch Túc đã chuẩn cho một hôn lễ.