Thầy Chu, Xin Tha Cho Tôi - Chương 3
7
Ngô Uy Nhiên: 【Hôm nay ăn bít tết và mì Ý, em nấu mang đến nhé.】
Tôi mở app đặt đồ ăn, như thường lệ gửi đến cổng trường.
Vừa định lưng rời , liền gọi .
“Ê, thầy Chu, vợ cưới của đến đưa cơm . Đến đây nào, Hứa Đào Đào, chào hỏi đồng nghiệp của .”
Ngô Uy Nhiên đắc ý giơ hộp cơm lên khoe khoang.
Tôi sững sờ đàn ông cạnh .
Anh cao lớn vững chãi, khiến Ngô Uy Nhiên trông chẳng khác nào một khúc gỗ lùn tịt. Khuôn mặt lạnh lùng lướt qua một cái.
“Vợ cưới?”
Tôi lập tức giải thích: “Chỉ là đối tượng xem mắt ba mẹ giới thiệu thôi.”
Ngô Uy Nhiên nhanh chóng tiến lên, tự nhiên khoác tay :
“ ! Ba mẹ em bảo cuối năm nay bọn kết hôn.”
“Ôi chà, thơm quá—Đào Đào, em tự tay áp chảo bít tết ? Vợ cưới của đúng là đảm đang quá, cưới em là phúc phần của ~ thơm thật đấy ~”
Chu Minh Uyên vẫn nể mặt , trực tiếp vả mặt Ngô Uy Nhiên ngay tại chỗ.
Ra khỏi cổng trường, một chiếc Bentley màu vàng đỗ ngay bên cạnh .
Cửa kính xe hạ xuống.
“Mẹ kế Hứa Trạch Trung,
“Gần đây nó chút vấn đề trong việc học, chúng cần gặp mặt chuyện.”
Ngón tay gõ nhẹ lên cửa xe, từng nhịp từng nhịp thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
“Thầy… thầy Chu?”
“Lên xe.”
Tôi miễn cưỡng mở cửa .
“Ngồi ghế .”
Tôi khựng một chút, ngoan ngoãn ghế phụ.
“Em sợ ăn thịt em ?”
Chiếc xe lái thẳng tầng hầm một khách sạn gần đó.
“Nói .”
Giọng lạnh lùng, bật lửa tách một tiếng, điếu thuốc tay cháy lên đã để mặc làn khói trắng lượn lờ trong gian chật hẹp.
Khói thuốc mờ mịt, khiến rõ vẻ mặt của .
“Cái gã lùn tịt đó gì hơn ?
“Hắn tám múi cơ bụng?
“Có eo săn chắc?
“Hay là… giỏi chuyện giường chiếu?
“Hắn ham mạnh mẽ? À cũng đúng, mặt là biết chẳng tí sức sống nào. Hai chắc chỉ thể yêu đương kiểu Plato thôi nhỉ?”
Mỗi câu của tiến sát thêm một chút, nhỏ bé trong xe càng khiến khó thở.
Anh… đang ghen ?
“Thầy Chu…”
“Đừng gọi là thầy Chu!”
Tôi lấy hết dũng khí, nghênh ngang đáp :
“Chu Minh Uyên, chia tay ba năm mà vẫn quên ? Anh đúng là nhỏ mọn thật đấy?”
Tôi đưa tay mở cửa xe, nhưng kéo mạnh trở , ép sát xuống ghế.
“Nhỏ mọn? Tôi lương năm 70 vạn, cổ tức 7 triệu, bao nhiêu công ty mời , đều . Em biết vì trở về ?”
Anh ép hỏi, cứng họng.
“Còn cái gã lùn tịt đó, một tháng kiếm mấy đồng bạc? Công việc định cái gì, định để nghèo chắc? Hơn nữa dạy học cũng tệ, nếu quan hệ, đã sớm đuổi ! Em em túng tiền, đưa em tiền, cho em thẻ mua sắm. Vậy mà em dùng tiền của để nuôi cái tên vô dụng đó?”
Hốc mắt đỏ lên.
Quả nhiên… Anh làm tất cả là mục đích.
“Vậy… trả cho …”
Lời còn dứt, môi đã chặn .
Tất cả những uất ức, tất cả những phản kháng, bộ đều nuốt trọn trong khoảnh khắc đó.
8
“Không em thử cảm giác kích thích hơn ?”
Anh cắn nhẹ môi , giọng khàn khàn:
“Không em từng thử trong Bentley, vì gian rộng rãi ?”
Tôi còn đường lui, lưng áp chặt cửa xe.
“Thầy Chu… Thuốc bổ …”
“Thầy Chu cái gì? Gọi là ông xã.”
Mấy năm gặp, kỹ thuật hôn của ngày càng thành thạo.
Tôi hôn đến mức đầu óc choáng váng, suýt nữa thì kiểm soát nổi chính .
Đột nhiên, chuông điện thoại reo.
Tôi mò mẫm lấy điện thoại , liếc màn hình.
Ngay lập tức, môi ai đó cắn mạnh một cái.
“Tập trung .”
Là Ngô Uy Nhiên gọi.
Chu Minh Uyên giật lấy điện thoại, ném ghế , tiếp tục hành động dang dở.
điện thoại vẫn ngừng đổ chuông.
Cuối cùng, mất kiên nhẫn, trực tiếp máy.
Tôi vội vàng giật : “Alo?”
“Hứa Đào Đào, tai em vấn đề ? Tôi gọi bây giờ mới máy?
“Năm phút ! Nếu em gọi cho chồng mà chồng máy trong năm phút, em sẽ cảm thấy thế nào?”
Chu Minh Uyên khẽ bật :
“Không đời nào. Chuông reo đến năm giây, đã .”
Tôi hoảng hốt che miệng .
Ngô Uy Nhiên lập tức nghi ngờ: “Em đang ở cùng ai?”
Tôi đưa ánh mắt cầu xin về phía Chu Minh Uyên.
Anh nhạt, kéo gần:
“Suỵt, mẹ kế Hứa Trạch Trung, em cũng để khác thấy đúng ?”
9
“Em đưa cái gì cho ăn buổi trưa hả? Tôi ăn xong liền đau bụng!
“Lúc đang dạy suýt nữa nhịn , học sinh nhạo! Bồi thường !”
Lần , đồ ăn đặt app đúng là vấn đề thật.
Tôi nhịn , đẩy Chu Minh Uyên :
“Xin nhé, chắc tại bít tết chín kỹ… Tay nghề cũng giỏi lắm. Hay là khỏi nấu nữa nhỉ?”
“Ý em là gì? Đây là thái độ xin ?”
“Vậy thế nào?”
“Dẫn bệnh viện ngay! Không thì sẽ với mẹ em!”
Nói xong, cúp máy.
Chu Minh Uyên nhạt: “Đi bệnh viện ? Em sợ mẹ em đến thế ?”
“Nếu mẹ biết, bà sẽ giết mất!”
Khi Chu Minh Uyên đưa đến cổng trường, đúng lúc thấy Ngô Uy Nhiên đang ôm bụng ven đường chờ xe.
“Hứa Đào Đào, em biết hổ khi xe của thầy Chu ?
“Em biết chiếc xe đó là mua cho bạn gái ?”
Anh dù bụng đau quằn quại nhưng miệng vẫn ngừng .
Tôi nghĩ chắc vẫn đau đến mức nghiêm trọng.
Lẽ khiến ói mửa cả ngày mới đúng.
Chu Minh Uyên thản nhiên đáp:
“Tiện đường với phụ của Hứa Trạch Trung, nên đưa cô về.”
Xe rời , Ngô Uy Nhiên kéo tay :
“Em cũng mặt dày thật đấy! Em biết chiếc Bentley đó đáng giá bao nhiêu ? Nếu làm bẩn xe của , chúng đền nổi !
“Hứa Đào Đào, em đúng là kẻ hám của. Nếu là , còn chẳng dám leo lên xe của !”
Tôi hừ lạnh:
“Thầy Chu còn chẳng gì.”
“Hắn đồng ý thì em ? Sao em biết hổ thế?
“Em đang chứng minh mua nổi xe sang chứ gì?”
10
Bác sĩ Ngô Uy Nhiên chỉ viêm dày ruột cấp, truyền nước vài ngày là .
vẫn cam tâm, cố chấp hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ, do ăn bít tết mà thế ?”
Bác sĩ với ánh mắt kỳ quái:
“Tôi làm biết đã ăn gì?”
Ngô Uy Nhiên cầm đơn thuốc, sang tính sổ với :
“Hứa Đào Đào, tiền viện phí và tiền bồi thường công việc của sẽ trừ tiền sính lễ của em.
“Viện phí 800, tiền bồi thường 2.000, tổn thất tinh thần 1.000, tổng cộng đã tiêu mất một phần mười tiền sính lễ của em .”
“……”
“Sao em gì? Đừng là vẫn còn nghĩ đến Chu Minh Uyên nhé? Tôi cho em biết, vợ sắp cưới từ lâu ! Bây giờ trêu đùa em chỉ vì ngủ với em thôi!”
“Hả?”
Có… vợ sắp cưới ?
Không còn độc thân ?
“Chuyện hôn thê ai trong văn phòng cũng biết, em đừng mơ tưởng nữa. Tụi còn xem ảnh , là một tiểu thư con nhà giàu, xinh xuất sắc, chắc chắn chẳng thèm để mắt đến em .
“Da trắng, dáng , chân dài miên man, cũng là đồng môn với , còn biết bảy thứ tiếng. Em làm mà so ?”
Những lời của Ngô Uy Nhiên khiến đầu ong ong.
Nếu đã bạn gái, hành động là gì?
Là cố ý trêu ghẹo ?
Tim như ai đó bóp chặt.
em trai rõ ràng đối tượng.
Giáo viên làm thể thật với học sinh chứ?
“Đừng là em thật sự thích nhé?”
Ngô Uy Nhiên dùng khuỷu tay huých một cái, ngẩn , vô thức lắc đầu.
“Vợ sắp cưới của chắc chắn ưu tú.”
11
Tôi nhắn tin cho em trai.
Tôi: 【Chủ nhiệm lớp em yêu ?】
Em trai: 【Chưa thì , ?】
Tôi: 【Chỉ hỏi bâng quơ thôi.】
Em trai: 【Ôi trời, chị, cuối cùng chị cũng khai sáng ? Chị thích thầy Chu ? Cười gian.jpg】
Tôi: 【…Em đang nghĩ quá đấy.】
Tôi rơi trạng thái chắc chắn.
Vài phút , em nhắn tiếp.
Em trai: 【Chết , chậm một bước . Thầy Chu khác cướp mất .】
Em trai: 【Vừa hỏi lớp trưởng, cũng giáo viên trong văn phòng bảo thầy Chu hình như yêu . Ban đầu em còn tưởng là cơ.】
Nhìn dòng tin nhắn màn hình, lòng bỗng chua xót.
Trang cá nhân của Chu Minh Uyên chẳng gì cả.
Ảnh đại diện vẫn y như cũ.
Ngay cả tài khoản phụ của cũng chẳng thông tin gì mới.
Ba năm .
Anh cũng đến tuổi kết hôn .
Làm gì đàn ông nào thể chịu đựng việc ba năm ai bên cạnh?
Em trai: 【Chị, thầy Chu 30 tuổi , xứng với chị . Đợi em đỗ Stanford, em sẽ giới thiệu bạn cùng phòng của em cho chị!】
Em trai: 【Chị, em , quên thầy Chu , …】
Em trai: 【Chị thích trai ngoan ngoãn bad boy? Chị mà bạn trai nhớ bảo em kiểm tra giúp đấy!】
Tôi chạy phòng tắm, mở vòi nước, cầm bàn chải đánh răng.
Chải chải nhiều lần.
Lúc chia tay, là dứt khoát lưng bước .
Vì điều gì mà chờ ?
Hay tất cả chỉ là một cái bẫy?
Anh làm kẻ thứ ba, để thiên hạ chửi rủa ?