Giới thiệu truyện
Thế Gia
Khi xuyên đến đây, câu chuyện đã gần đến hồi kết.
Thiên hạ thống nhất, tân đế đăng cơ.
Nữ tử đã cùng đồng cam cộng khổ, rời bỏ, nay ban một chén rượu độc.
Còn chính là hoàng hậu sắp đón cung, đích nữ của Vương gia, huệ duệ của danh môn.
Ta nữ tử uống chén rượu độc: “Ngươi biết vì đến ?”
Nàng lạnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán: “Sợ chết?”
“Không .” Ta lấy từ trong tay áo một viên thuốc, nhét miệng nàng: “Là sợ ngươi chết.”
Đọc mà não nề. Nữ 9 mạnh mẽ, thông minh. Mình rất thích cặp đôi phụ luôn í, siêu soft mà hạnh phúc ngắn ngủi.
“Nương nương sai rồi.” Nàng nói, “Không phải giang sơn quan trọng hơn thần thiếp, mà là bá tánh quan trọng hơn thần thiếp.”
“……”
“Thần thiếp thực ra cũng nghĩ như vậy.
“Nương nương xuất thân từ thế gia, chưa từng chịu đói, không biết nỗi khổ của bách tính.” Bào Tự Vân thở dài, “Xác chết trôi đầy, người chết đói la liệt, địa ngục nhân gian này nếu có người có thể cứu, muốn thần thiếp hy sinh một mạng thì có sao đâu? Thần thiếp nguyện ý.”
Ta không biết nói gì, quay đi nhìn về phía dòng sông.
Đèn hoa lấp lánh trải khắp mặt nước.
Nàng và Tiêu Án là cùng một loại người.
Còn ta thật nông cạn, nghĩ rằng nàng chỉ là một bông hoa yếu mềm.
Người mà Tiêu Án thích, làm sao có thể chỉ có dung mạo.
Ta sai rồi.
Quả nhiên họ là phu thê, chí hướng tương đồng, mãi mãi không thay đổi.