Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật - Chương 10: Áo đỏ
Nói thật, khi thấy nửa khuôn mặt nhỏ , Lạc Xuyên khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, lông tay lông chân đều dựng .
giới một câu: “Người và quỷ đối đầu, ai nhát gan thì thua.” Dù chột thật, cũng thể để nó thấy sợ.
Lạc Xuyên lập tức bật dậy, thẳng về phía .
Tất nhiên, nửa khuôn mặt nhỏ đó chỉ lóe lên một cái biến mất.
Đây là một phòng ngủ nhỏ. Ai từng thấy kiểu chung cư cũ đều biết, phòng ngủ phụ thường thông với một ban công hướng về mặt âm. Ban công kiểu thường chất đầy đồ linh tinh, nào là giày ba năm, tất năm năm, lót giày mười hai năm, thắt lưng da hai mươi mốt năm…
Vừa bước , mùi ẩm mốc xộc thẳng mũi.
Trên giường trống , nhưng quả bóng sàn từ từ lăn . Trên kệ sách vài món đồ chơi hoạt hình, nhưng đều tháo rời tan tác. Đầu Ultraman giật , nhét mông Hồ Lô Huynh.
Ánh mắt lướt qua, Lạc Xuyên thấy chiếc tủ quần áo cũ màu đen bên cạnh giường khẽ hé mở. Đằng khe cửa tối đen , dường như một đôi mắt đang lấp lánh.
“Đừng sợ, đến để hại , đến để câu chuyện của . Tiện thể, giúp giải quyết vấn đề.”
Lạc Xuyên mở lời , từ từ bước đến tủ quần áo.
“Người niềm vui nỗi buồn của , quỷ mất của quỷ. Tất cả ấm ức đời , gì khác ngoài sự bất công. Nói xem, là ai, đến từ .”
Lạc Xuyên đưa tay nắm lấy tay cầm tủ, định mở . lúc , “rầm!”
Cánh cửa phòng phía biết vì tự động đóng sầm .
Cùng lúc đó, cửa tủ kỳ dị tự mở từ từ.
Lạc Xuyên theo phản xạ lùi về hai bước. Không ngờ, quả bóng chân lúc nãy biết từ khi nào đã lăn đến chỗ .
Chỉ một chút bất cẩn, chân giẫm lên bóng, cả mất thăng bằng, loạng choạng lùi phía ban công.
Lúc , chiếc thắt lưng cũ treo tường bỗng rơi xuống, móc ngay cổ .
Một luồng lực vô hình đẩy mạnh lưng, như thể chỉ chờ đầu tự chui vòng thắt .
Trong phòng, tủ quần áo, ghế đẩu, đồ chơi, tất cả đồng loạt rung chuyển, như đang trong một cuộc vui điên loạn.
Kèm theo đó là những tiếng quái dị, non nớt mà đầy gian xảo.
Hí hí… Hí hí hí…
Lạc Xuyên lập tức hoảng lên, giật mạnh chiếc thắt lưng xuống, thò tay túi, vốc một nắm chu sa.
Vù!*
Bột đỏ tung bay, gian trong phòng bỗng chốc lặng ngắt.
Không hổ là tiểu quỷ, từ lúc đây, cửa phòng, tủ quần áo, quả bóng, thậm chí cả thắt lưng ban công, dường như đều sắp đặt sẵn, chỉ chờ sa bẫy.
Lạc Xuyên lạnh giọng: “Có vẻ mềm mỏng tác dụng, coi là bụng thật ? Giờ thì để cho biết thế nào là thủ đoạn.”
Hí hí!
Lại một tiếng khẽ vang lên, mơ hồ nhưng chân thực, còn ở trong phòng nữa, mà là bên ngoài.
Lạc Xuyên nhanh chóng bước tới, cố gắng mở cửa phòng. Khi ngoài, thấy một con gấu bông sàn, còn con dao làm bếp của bà Phùng thì đang cắm thẳng cổ con gấu.
Một hộp sốt cà chua đổ đất, đỏ chói như máu chảy loang lổ.
Tất cả chỉ là trò của trẻ con, nhưng tác động thị giác lạnh lẽo đến rợn .
Bà Phùng nhà đã lâu mà vẫn thấy , khiến Lạc Xuyên thoáng dự cảm lành.
Hắn lao đến, nhưng khi bước phòng ngủ chính, thấy trống trơn, một bóng .
“Bà Phùng?”
Lạc Xuyên gấp gáp gọi một tiếng, định tìm trong bếp và nhà vệ sinh. khoảnh khắc đó, linh cảm cuối cùng đã khiến khựng .
Lúc lên lầu, lần hiếm hoi Lạc Xuyên chút chột .
Hắn về phía rèm cửa phòng ngủ chính, thấy chúng kéo kín mít.
Hắn lập tức lao đến, giật mạnh một cái.
Chỉ thấy bà Phùng, một bà lão béo tròn, đang xổm bệ cửa sổ, gương mặt vô hồn, thò đầu ngoài.
“Bà Phùng!”
Lạc Xuyên vội vàng kéo bà lão .
Bà lão mắt đờ đẫn, miệng nhét chặt một đôi tất bốc mùi, mặt tím tái, chỉ thiếu chút nữa là qua khỏi.
Hắn dám chậm trễ, bấm tay thành ấn Tam Thanh, vỗ mạnh lên trán bà.
Cơ thể bà Phùng lảo đảo, ngã phịch xuống giường, cuối cùng cũng tỉnh .
Ngay lúc đó, ngoài phòng khách cũng náo loạn cả lên, gió thổi vù vù, ly chén rơi vỡ loảng xoảng, đèn chùm kêu cọt kẹt dữ dội.
“Trời ơi, sợ quá, sợ quá… Cái ly của , cái dĩa trái cây của …”
“Bà Phùng, giờ lúc lo mấy thứ đó, đồ ?”
Thoát chết trong gang tấc, bà lão dám giấu giếm nữa, run rẩy chỉ về chiếc tủ góc tường.
Lạc Xuyên bước tới mở , bên trong là một bàn thờ nhỏ, nhưng tượng thần, chỉ một chiếc đĩa sứ lớn, bên trong đặt một chiếc áo nhỏ màu đỏ, chỉ nhỉnh hơn bàn tay một chút.
Chiếc áo ghép từ nhiều mảnh vải đỏ khác , tay áo, cổ áo, trông giống y như thật. nếu kỹ sẽ thấy, tay áo và gấu áo đều khâu kín, chỉ cổ áo là mở. Nhìn trong, nó giống như một cái túi.
“Áo đỏ trăm mảnh?”
Lạc Xuyên giật , lớn giọng hỏi: “Bà lấy thứ từ ?”
“Chuyện … cái …”
“Đừng lấp lửng nữa, đến nước mà còn chịu ? Đừng quên, nãy bà suýt chết đấy.”
Bà Phùng run rẩy đáp: “Bà bỏ ba ngàn tệ để nhờ Dương đại sư phố Mã Thị làm phép.”
“Dương đại sư? Cái gã mù tự xưng Dương Bán Tiên hả? Không ba tháng sét đánh chết gốc cây ?”
“Phải… chính là ổng… Haiz, nhà bà ba đời đơn truyền, đến đời con trai bà chỉ sinh một đứa con gái. Bố nó lúc nào cũng mong thêm cháu trai, nhưng con dâu nhất quyết chịu sinh nữa. Ông chết mà vẫn nhắm mắt . Bà mới lén nhờ Dương đại sư, ông chỉ cho bà cách .”
“Hèn gì sét đánh chết!”
Lạc Xuyên lạnh lùng bà: “Có bảo bà xin vải đỏ từ lạ, đủ một trăm mảnh may thành áo nhỏ? Sau đó, nửa đêm mang đến cổng bệnh viện phụ sản, gặp phụ nữ mang thai thì xin đồ? Chỉ cần ai bỏ cổ áo một món đồ cá nhân, tiền bạc, thức ăn, thậm chí là chai nước uống dở, là thể thành công?”
“Xuyên Tử, … biết?”
“Vô nhân tính! Thật là thất đức!”
Lạc Xuyên quát lên: “Bà biết , đây là ‘Áo đỏ trăm mảnh’, đối với phụ nữ mang thai là đại hung, thể cướp đoạt thai khí? Bà đã trực tiếp khiến sảy thai đấy!”