Giới thiệu truyện
Tỉnh Ngộ
Tôi và Cố Xuyên Trạch kết hôn thời dân quốc.
Sau khi nước Trung Quốc mới thành lập, đề xuất làm thêm giấy chứng nhận kết hôn.
Cố Xuyên Trạch nhíu mày, trách móc: “Vợ chồng già còn làm chứng nhận gì nữa.”
Hai đứa con cũng khuyên đừng học theo trẻ chạy theo mốt.
Tôi đành bỏ qua.
Nuôi nấng con lớn, chăm sóc cháu, một ngày nào nghỉ ngơi. Một ngày nọ, khi dọn dẹp nhà cửa, tình cờ tìm thấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũ kỹ.
Người kết hôn là Cố Xuyên Trạch và mối tình đầu mà luôn tự nhận là suốt đời theo chủ nghĩa độc thân.
Thảo nào luôn làm giấy chứng nhận với , hóa là đã làm với khác .
Cuối cùng, cũng bừng tỉnh.
Tại mỗi lần nhắc đến chuyện làm giấy chứng nhận kết hôn, hai đứa con luôn vẻ lúng túng, lo lắng.
Tôi ngẩn ngơ cả buổi chiều, ngôi nhà mà đã chăm sóc kỹ lưỡng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không giấy chứng nhận kết hôn, cũng chẳng .
Truyện không hay, tình tiết vô lý, nếu nữ chính sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, 1 lòng vì chồng vì con cả 1 đời, sau khi ly hôn tự bản thân phấn đấu có được thành công, gặp gỡ cô con gái nuôi trong lúc khó khăn nhất thì tôi sẽ đánh giá cao truyện này hơn. Ai đâu có tiền mà sống vậy thì đáng đời, còn bà nữ phụ trước lúc về nhà với ông chồng làm gì mà được sống sướng vậy
May quá, may là bà vẫn có tài sản riêng có tay nghề của thời xưa nên bà làm lại được chứ gặp nhiều bà ko có gì chắc chỉ có chết ngoài đường quá 😭, may nhất đúng là ko có làm giấy kết hôn đó chứ ko là quay lại bị cha con mất dạy đòi lấy cho bằng được ròi
Đó đây là kết cục khi về già của 1 bà mẹ bị chồng bị con mình khinh thường xem như người hầu đó, mấy thánh nào hay nói truyện khác sao mà mẹ có thể bỏ con, tam quan lệch lạc gì đó nhảy zô nói tiếp đi, lạy luôn, mấy truyện kia họ thức tỉnh sớm còn trẻ hoặc trọng sinh nên làm lại này là già luôn ròi, bỏ đi mà thằng con còn nói kiểu đó được, mới đọc chương đầu thoi là zô cmt liền cho đỡ tức