Tình Thân Lạnh Lẽo - Chương 1
1
“Ừm… các là ai ?”
Tôi bố mẹ đang sững sờ.
Vừa định : “Con đùa thôi, bố mẹ hoảng ?”
thấy bố kéo mẹ một cái.
Sau đó kéo bà khỏi phòng bệnh mà thêm lời nào.
Tôi sợ họ tin thật, nghĩ họ tìm bác sĩ nên vội vàng đuổi theo.
Tôi mở miệng gọi: “Bố mẹ, con đùa…”
phát hiện điều gì đó .
Họ đột nhiên lối thoát hiểm .
Tôi tò mò theo.
“Tống Nhiêu thậm chí nhớ gì, chuyện chúng bán nhà cưới của nó, lấy tiền mua nhà cho em trai nó thì cũng đừng cho nó biết.”
Giọng mẹ vẻ ngần ngại:
“Mặc dù căn nhà đó tên chúng , nhưng chúng đã gặp bạn gái của thằng Nhiêu , làm … …”
Bố trừng mắt mẹ:
“Đứng tên chúng thì là của chúng , nó làm việc ở thành phố lớn, là cả, quan tâm đến em trai một chút gì là sai? Nhà cưới thì nó cố gắng kiếm tiền mua cái khác .”
“Ôi, chỉ sợ thằng Nhiêu cảm thấy chúng thiên vị.”
“Thiên vị gì chứ, chúng là bố mẹ nó, nuôi nó lớn lên! Vả , giờ nó mất trí nhớ , xem ông trời cũng cảm thấy nên như , bà đừng lộ là .”
Cuối cùng mẹ gật đầu:
“Được, cũng sẽ với Tiểu Chu, bảo nó giữ kín miệng.”
Tôi tựa cửa, tự chế giễu bản thân phòng bệnh.
2
Tôi biết, từ nhỏ đến lớn bố mẹ đều thích em trai Tống Chu hơn .
Vì lớn lên cùng bà nội, còn Tống Chu lớn lên bên cạnh bố mẹ.
Từ nhỏ bố mẹ đã với :
“Con là cả, như cha, dù đúng sai con cũng nhường em trai.”
“Bố mẹ kiếm tiền vất vả, vì con mà dậy sớm thức khuya, nên để con ở quê cũng là còn cách nào khác.”
“Học bạ của con bây giờ ở đó , chuyển cũng lợi cho việc học của con, con cứ ở quê , chúng còn chăm sóc em trai con nữa.”
Tôi thông cảm cho sự vất vả của bố mẹ.
Nên khi đại học năm nhất, bao giờ dùng tiền của họ nữa.
Thậm chí còn làm thêm để trả học phí cho em trai.
Sau khi nghiệp, làm việc vất vả gần 10 năm, cuối cùng đã dành tiền mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở quê nhà, giữ làm nhà cưới với bạn gái.
vì bố mẹ bảo đừng lãng phí tư cách mua nhà lần đầu của .
Vạn nhất cơ hội mua một căn ở Thượng Hải thì , nên căn nhà đó hãy tên họ.
Tôi nghĩ nhiều, do dự mà đồng ý.
Lần trở về.
Là với bố mẹ cùng em trai.
Công ty làm đã niêm yết, với tư cách là nhân viên số 5 của công ty, đã nhận cổ phần gốc chia lợi nhuận, tổng cộng 30 triệu đô la Mỹ.
Và mỗi năm công ty sẽ chia lợi nhuận cho , thể là đã tự do tài chính .
Tôi đang định về nhà bàn với bố mẹ đổi một biệt thự, mua một căn nhà cho em trai.
Cuối cùng để cho mỗi 4 triệu, sống bằng tiền lãi thì nửa đời còn cũng thoải mái hơn.
Có lẽ vì quá vui.
Kết quả là chú ý nên đã gặp tai nạn.
Người , chỉ khâu vài mũi, chấn động não một chút.
Tôi mơ hồ bác sĩ thể sẽ mất trí nhớ.
Nên đùa tạo bất ngờ cho họ, mất trí nhớ.
Không ngờ, nhận “bất ngờ” chính là .
Tôi cố gắng bình tĩnh cảm xúc, , Tống Chu sẽ đồng ý để bố mẹ đối xử với như .
Từ nhỏ gì đều cho nó .
Nó là em trai ruột của .
Hành động ích kỷ của bố mẹ, nó chắc chắn sẽ đồng ý.
3
30 phút .
Bố mẹ lo lắng bước :
“Con trai, chúng là bố mẹ con, con đừng lo, chúng đã hỏi bác sĩ, con chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi, sẽ sớm nhớ thôi.”
“Con đau đầu , xuống , thời gian tới đừng cử động lung tung nhé.”
Nếu cuộc trò chuyện của họ.
Tôi thực sự thể tưởng tượng bố mẹ quan tâm như , thể tính toán với mọi thứ.
Lúc điện thoại của mẹ reo lên, thấy giọng em trai từ đầu dây bên :
“Mẹ, con đến ! Mẹ cho con biết con ở phòng bệnh nào!”
Mẹ lén đụng bố một cái, :
“Tôi đón nó!”
Bố lập tức hiểu ý, vội vàng an ủi :
“Con nghỉ ngơi , bố xem em con mang đủ đồ đến .”
Tôi còn hiểu gì nữa.
Lợi dụng lúc họ phát hiện, lặng lẽ theo .
Quả nhiên, mấy bước đã thấy họ kéo em trai , kể cho nó bộ nội dung .
Em trai nhíu mày:
“Bố mẹ, chúng thể đối xử với trai như !”
Trong lòng thầm thở phào, quả nhiên Tiểu Chu là khác.
Lúc .
Mẹ khuyên:
“ thằng Chu, bán căn nhà của con, thì căn nhà con mua đủ tiền.”
Bố nghiêm nghị :
“Anh con nhớ gì, con bậy thì , tên bố mẹ thì là của bố mẹ, vả là mua cho con mà chứ cũng cho ngoài .”
Mẹ suy nghĩ:
“Anh con ở Thượng Hải thể kiếm tiền, con xem con chỉ một công việc định ở quê, căn nhà hai phòng ngủ hai phòng tắm hơn 120 mét vuông đó, còn con đến năm nào tháng nào mới trả hết nợ.”
“ bạn gái của trai cả nhà đều đã gặp , căn nhà đó sẽ thành nhà cưới mà.”
“Ai ya, nhà cưới gì chứ! Anh con bây giờ trí nhớ lộn xộn , cô bạn gái đó cũng biết còn lấy nó nữa .”
“ nếu con căn nhà lớn, chắc chắn ai trong làng gả cho con !”
Em trai đến đây đã do dự:
“, nhưng nếu trai con nhớ thì …”
Bố hừ lạnh:
“Nhớ ? Nhớ thì , cũng là bố mẹ nuôi nó ăn học, để nó khả năng đến thành phố lớn kiếm tiền, hiếu kính bố mẹ là đúng!”
“Vả , nó thể làm gì? Lẽ nào lật mặt nhận bố mẹ?”
Mẹ cũng lên tiếng:
“ , năm đó bố mẹ vất vả làm ở bên ngoài, để nó ở quê ăn uống đầy đủ học, bố mẹ cũng đối xử với nó , trai con biết điều lắm, nó sẽ so đo .”
“Hừ, nếu bà già ép, con trai học nhiều làm gì thì đã sớm cho nó làm kiếm tiền , bây giờ hẳn chừng đã thành ông chủ lớn nọ đấy.”
Nghe đến đây mẹ cũng thở dài:
“ , con trai ở nông thôn sớm gánh vác gia đình, lúc đó bà nội con sống chết cũng đồng ý cho con bỏ học, ai ya, mấy năm đó ở bên ngoài mệt chết chúng .”
Mẹ đồng hồ vội vàng :
“Thằng Chu , lát nữa gặp con nhớ đừng lộ đấy!”
Tôi môi Tống Chu mấp máy ngậm .
Sau đó cúi đầu :
“Được, con biết bố mẹ, bố mẹ nhớ an ủi con thật , tiền sửa nhà, mua xe của con vẫn do con đưa tiền cho con đấy.”
Tôi gia đình mắt, cảm thấy thân kiểm soát mà run rẩy, lòng lạnh lẽo.
Nghĩ bản thân đây thật nực .
Còn đưa phần lớn tiền cho họ, để họ nửa đời còn ăn mặc đầy đủ.
Kết quả thì ?
Họ chỉ lợi dụng, tính toán với .
Họ chỉ xem Tống Chu là con cái trong nhà.
Còn , chỉ là trâu ngựa trong nhà mà thôi…
Tôi luôn lời họ, cố gắng học tập giúp đỡ gia đình, hiểu chuyện làm họ lo lắng.
Khi học đại học năm thứ nhất, chỉ 50 tệ tiền sinh hoạt một tuần, vẫn họ mắng.
Lúc khổ nhất một ngày chỉ ăn một cái bánh bao, còn uống nước lạnh cho đỡ đói, cuộc sống đại học của chỉ như từng chút một mà vượt qua.
Sau đó đem tiền học bổng với tiền dạy kèm đều đưa hết cho họ, làm thì mỗi năm còn gửi về cho họ mấy vạn tệ.
Không ngờ, bao nhiêu năm cống hiến đổi là sự lạnh nhạt của gia đình, sự ích kỷ của em trai.
Tôi từng nghĩ họ chỉ yêu nhiều mà thôi.
ngờ, họ bao giờ yêu .
Mất trí nhớ vốn chỉ là một trò đùa, nhưng trò đùa đã giúp nhận sự thật.
May mắn thay, bây giờ vẫn muộn, ít nhất bây giờ vẫn tiền trong tay.
Một lúc .
Cả nhà họ đầy vẻ quan tâm vây quanh giường , liên tục thăm dò xem còn nhớ bao nhiêu.
Tôi tâm trạng chuyện với họ.
Họ cũng chỉ nghĩ mất trí nhớ nên mới lạnh lùng như , nghĩ nhiều.
“Thằng Nhiêu , con còn công việc, với tình trạng của con bây giờ công việc làm đây.”
“Con lát nữa xem điện thoại, tiên để đồng nghiệp xin nghỉ cho con đã.”
Tôi sẽ cho họ biết, đã tự do tài chính .
Giống như họ bao giờ xem là một nhà .
Ban đầu định ở bệnh viện vài ngày rời khỏi nơi .
Không ngờ bạn gái biết chuyện .
Lại trực tiếp chạy đến thăm .