Tôi Có Sáu Người Anh Trai - Chương 2
5
Bị sáu kéo mua sắm đến nửa ngày, cuối cùng mới phép rời khỏi trung tâm thương mại.
Vừa bước bãi đỗ xe, lập tức nhận một vài bóng dáng quen thuộc phía .
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Đã lâu như mà bọn họ vẫn chịu rời ?
Tôi giữ chặt tay sáu, tạm hoãn bước chân.
Ôn Kiều Kiều mở miệng với giọng điệu đầy châm chọc: “Anh, xem, Mạnh Hân – một con đàn bà đã ly hôn, đồ second-hand bỏ – tự nhiên thể cặp kè với đại gia chứ? Chắc chắn vấn đề.”
Trần Lâm lập tức hùa theo: “Cẩn Thành, Mạnh Hân thường xuyên thư phòng của ? Có khi nào cô trộm tài liệu cơ mật của Ôn thị bán lấy tiền ? Nếu , tại công ty công nghệ mà Ôn gia đang hợp tác đột ngột hủy bỏ hợp đồng?”
Ôn Kiều Kiều gật đầu đồng tình: “Anh, vẫn là chị Lâm thông minh. Cái con tiện nhân đó nhất định đã làm chuyện , nếu nó thể rời khỏi Ôn gia dễ dàng như ?”
Hai kẻ đúng là diễn xuất quá nhập tâm, tự biên tự diễn một màn kịch vu khống ăn cắp bí mật thương mại.
Nếu tình cờ , chắc còn chẳng biết đổ oan thế nào.
Ôn Cẩn Thành lên tiếng, nhưng sắc mặt đen sì, trông vô cùng khó coi.
Thật , chuyện hợp đồng hủy cũng một phần liên quan đến . Ai bảo đó là công ty của ba .
Tôi Ôn gia chèn ép suốt ba năm, với tính cách của ba – thù tất báo – thể bỏ qua cho Ôn gia chứ?
Tôi chậm rãi bước lên . Ba thấy liền sững sờ.
Ôn Kiều Kiều – con ngốc – lập tức chỉ tay , lớn tiếng buộc tội: “Mạnh Hân! Đồ trộm cắp! Mày dám trộm tài liệu cơ mật của Ôn gia bán lấy tiền! Có tin tao báo cảnh sát bắt mày ?”
Tôi rút điện thoại , đưa đến mặt cô : “Biết số cảnh sát ? Nếu thì để bấm giúp.”
Nhìn thấy Ôn Kiều Kiều tức đến á khẩu nên lời, khẩy.
Ôn Cẩn Thành kéo cô , tiến lên đối diện , ánh mắt sắc lạnh: “Công ty công nghệ đó đột ngột hủy hợp đồng với Ôn thị, liên quan đến em ?”
6
Trước câu hỏi của , thản nhiên gật đầu: “Có.”
Vừa thấy câu trả lời, sắc mặt Ôn Cẩn Thành lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ôn Kiều Kiều như bắt cơ hội, lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt : “Mạnh Hân! Cuối cùng mày cũng thừa nhận! Bảo cứ bám lấy nhà tao, giờ đột nhiên đòi ly hôn! Hóa là làm gián điệp thương mại, bán Ôn gia lấy tiền! Mày chột , sợ kiện nên mới nhanh chóng chạy thoát, đúng ?”
Tôi lạnh cô : “Nếu sợ, thì bây giờ thừa nhận ?”
Ôn Kiều Kiều tức tối hét lên: “Là vì mày biết tao giỏi, sớm muộn gì cũng điều tra chứng cứ, nên mới chịu nhận tội đúng ?”
Tôi lười để ý đến con ngốc , trực tiếp về phía Ôn Cẩn Thành: “Loại tài liệu cơ mật đó, mang về nhà ? Chưa kể, máy tính của còn mã hóa hai lớp, nghĩ thể phá khóa ?”
Ôn Cẩn Thành là làm việc cực kỳ cẩn trọng. Khi ở trong thư phòng làm việc, tuyệt đối cho phép đến gần. Tôi thậm chí còn biết mật khẩu điện thoại của , chứ đừng là truy cập tài liệu cơ mật trong máy tính.
Trần Lâm bỗng lên tiếng, giọng đầy ẩn ý: “Cẩn Thành, một số vì tiền mà chuyện gì cũng thể làm.”
Ôn Cẩn Thành trừng mắt , giọng lạnh như băng: “Tôi hỏi lần nữa, là em ?”
Anh sáu bên cạnh cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giơ tay chỉ thẳng Ôn Cẩn Thành: “Cái thằng tiểu bạch kiểm , Ôn gia các bản lĩnh gì, trong lòng biết ? Công ty công nghệ mà các hợp tác là của nhà họ Mạnh. Anh nghĩ Mạnh Hân thì một tập đoàn công nghệ đỉnh cấp như thèm hợp tác với cái xí nghiệp gà rừng của Ôn gia ? Bày đặt ngông cuồng? Để xem các sẽ còn gặp hậu quả gì.”
Ôn Cẩn Thành phớt lờ sáu, tiếp tục chằm chằm: “Em quan hệ gì với tổng giám đốc của công ty công nghệ đó?”
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Chẳng lẽ thể là họ hàng ?”
Trước đây, vì giúp Ôn gia vượt qua khó khăn, đã lén gọi cho ba.
Anh ba là đầu công ty công nghệ . Nếu nhờ , với trình độ của Ôn gia, bọn họ còn lâu mới cơ hội hợp tác với một tập đoàn đẳng cấp như .
Đáng tiếc, bọn họ biết điều, còn dám đối đầu với .
Ôn Kiều Kiều nhạt, giọng đầy khinh thường: “Mày? Một con bé quê mùa cha mẹ, thể là họ hàng của Mạnh gia? Đừng bịa chuyện! Rõ ràng là mày ăn cắp tài liệu, giờ viện cớ để trốn tội!”
Nói chuyện với đám thật đúng là tốn IQ, chẳng buồn tiếp tục tranh cãi.
Tôi chỉ hờ hững liếc cô : “Muốn kiện ? Cứ liên hệ với luật sư của . Mạnh Tử Thịnh, cái tên quen ? Nếu định kiện , thì tìm .”
Nói xong, xoay bỏ .
Anh sáu đã nhanh tay lái chiếc Mercedes G-Class đến đón , mở cửa xe sẵn sàng.
Vừa xe, liền thấy tiếng Trần Lâm kinh hãi vang lên phía : “Mạnh Tử Thịnh? Là vị luật sư từng thua kiện – Mạnh đại trạng sư đó ? Anh là họ hàng của Mạnh Hân?”
Ôn Kiều Kiều hừ lạnh: “Chị Lâm, đừng nó lừa! Con đó chỉ giỏi khoác lác! Nếu nó họ hàng lợi hại như , nguyện cắt đầu xuống cho nó làm bô đựng nước tiểu!”
Tôi nhếch môi lạnh.
Với khuôn mặt xí như cô , dù đem đầu cho làm bô, cũng chẳng thèm dùng.
Lần gặp , hỏi thử xem cô dám thực hiện lời hứa . Nếu , đảm bảo sẽ sút một phát bay xa, tuyệt đối dơ tay bẩn chân.
7
Vừa về đến nhà, sáu nhịn liền kể hết chuyện xảy ở trung tâm thương mại cho các còn .
Năm ông lập tức nổi giận. Anh tư tức đến mức suýt hộc máu, sang cả đầy phẫn nộ: “Anh cả! Em gái bọn chúng bắt nạt đến thế , mà vẫn dập Ôn gia xuống? Em sắp nhịn nổi nữa !”
Anh cả nheo mắt : “Cho Ôn gia phá sản chỉ là chuyện một câu , nhưng làm thế vui ?”
Tôi bỗng dưng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Sáu ông của , cả là trầm nhưng cũng phúc hắc nhất.
Ánh mắt của cho biết, Ôn gia lần thảm .
Anh cả trầm giọng tuyên bố: “Mọi kế hoạch xử lý Ôn gia dừng một chút. Ngày , sẽ tổ chức một bữa tiệc cho Tiểu Thất. Công chúa nhỏ của Mạnh gia, cũng đến lúc nên để cả thế giới thấy.”
Tôi yếu ớt lên tiếng: “Em thấy cần thiết …”
Từ nhỏ đến giờ, vì bảo vệ , ba mẹ và các trai luôn giữ kín thông tin của với thế giới bên ngoài.
Họ tuyên bố rằng du học nước ngoài, ngoài một số ít thân cận, ai biết chính là con gái út của Mạnh gia.
Tôi đã quen sống kín tiếng, chú ý.
Lời dứt, sáu ông đồng thanh: “Không .”
Sáu áp đảo một, thua thảm hại, đến cả quyền phản kháng cũng , đành để các tự sắp xếp.
Mạnh gia giờ luôn khiêm tốn, nay đột nhiên tổ chức tiệc lớn, công khai tiểu công chúa của nhà họ Mạnh.
Lập tức, cả thành phố chấn động. Tất cả nhân vật tầm cỡ đều tụ họp tại biệt thự xa hoa của Mạnh gia.
Tôi thích váy áo rườm rà, các liền thuê riêng nhà thiết kế may cho một bộ lễ phục đơn giản nhưng sang trọng và thoải mái.
Trong khi các tiếp đón khách khứa, lặng lẽ xuất hiện tại buổi tiệc.
Vừa định tìm cả thì bỗng gọi tên .
“Mạnh Hân.”
Tôi , liền thấy Trần Lâm khoác tay Ôn Cẩn Thành, kiêu ngạo bước tới.
Cô nhướng mày đầy khiêu khích: “Thật đúng là cô ? Đừng ngạc nhiên, chỉ ngờ cô cũng mặt trong buổi tiệc thôi.”
Tôi lạnh nhạt hỏi : “Cảm thấy xứng ?”
8
Trần Lâm đắc ý: “Cô tự biết thân phận là . Tôi lòng nhắc nhở cô một câu, lần tham dự tiệc tùng nhớ mặc lễ phục. Đó là phép lịch sự tối thiểu dành cho nhân vật chính.”
Cô kéo tay áo lên, khoe khoang: “Nhìn và Cẩn Thành , cả hai đều mặc Chanel phiên bản mới nhất. Nếu cô thật sự chen chân giới thượng lưu, kiếm một đàn ông giàu , thì nhớ nắm bắt cơ hội. Mấy chuyện là kiến thức cơ bản, nhớ kỹ nhé!”
Một màn trà xanh kinh điển. Bề ngoài giả vờ dạy dỗ, nhưng thực chất là châm chọc chỉ đang lợi dụng buổi tiệc để câu kim chủ.
Tôi bắt chước giọng điệu của cô , đáp: “Ồ, cảm ơn đã nhắc nhở. Lần sẽ học theo cô.”
Tôi vươn tay định chạm tay áo Trần Lâm, cô lập tức né tránh, ánh mắt đầy ghét bỏ: “Mạnh Hân, biết cô ghen tị với vì mặc đồ cao cấp. bộ đắt, nếu cô làm hỏng, cô đủ tiền đền ?”
Tôi lạnh, chỉ một góc tay áo cô : “Lần mua hàng hiệu second-hand thì kiểm tra kỹ một chút. Chỗ vẫn còn dấu vết nước canh bún ốc, mùi cũng khá nồng đấy.”
Trần Lâm sững , lập tức cúi đầu kiểm tra.
Quả nhiên, góc áo một vết dầu màu hồng vàng nhạt.
Cô vội vàng lấy tay che , ai phát hiện bí mật mua đồ cũ.
“Cô nhảm cái gì đấy? Đây là quần áo mới mua! Đây gọi là họa tiết đặc biệt, cô quê mùa quá hiểu .”
Tôi phá lên : “À , quên cho cô biết. Bộ đồ là đã bán cho cửa hàng second-hand. Vết bẩn đó là do nước miếng của dính lên. Nghe cô , đúng là đặc biệt thật. Dù nước miếng của cũng là độc nhất vô nhị.”
Trần Lâm tái mét mặt, tức đến thở hổn hển. Chắc cô ngờ bộ quần áo mua chính là đồ từng vứt .
Tôi bụng nhắc nhở thêm: “Cô nên sửa cái thói quen nhặt đồ second-hand của . Nhỡ lần nhặt trúng thứ ‘đặc biệt’ gì đó, tưởng cô yêu thầm đấy.”
Lúc , ngay cả Ôn Cẩn Thành cũng sa sầm mặt.
Trần Lâm làm mất mặt đến mức giậm chân tức tối, còn vẻ kiêu ngạo lúc .
Nếu Trần lão gia đột nhiên xuất hiện, chắc cô đã còn mặt mũi nào .
Ông bước đến, ánh mắt sắc bén đánh giá từ đầu đến chân, giọng đầy kiêu ngạo: “Lâm Lâm, ba bảo con và Cẩn Thành tìm cơ hội chuyện với vài vị thiếu gia nhà Mạnh gia. Sao đây lãng phí thời gian với loại con gái đắn ?”
Hả?
Bị sỉ nhục mà còn đủ, bây giờ còn bám lấy mấy ông của ?
Bọn họ là đến tận cửa để tặng đầu ?
Tôi khoanh tay, xem bọn họ diễn trò.
Trần lão gia tiếp tục nghiêm túc dặn dò Trần Lâm: “Con đừng quên mục đích chính của hôm nay. Có thể tạo quan hệ với Mạnh tiểu thư, dù chỉ là một câu chào hỏi, cũng là vinh dự của con. Đừng lãng phí thời gian với đám tôm tép vô danh.”
Trần Lâm lập tức lấy tinh thần, kiêu ngạo : “Yên tâm ba, con nhất định sẽ kết thân với Mạnh tiểu thư. Có vài , dù đầu thai bao nhiêu lần, cũng thể nào chung đẳng cấp với chúng .”
Tôi cố nhịn đến mức suýt nghẹn.
Trần lão gia thật sự quá hài hước.
Nói chuyện với là một vinh dự?
Đợi lát nữa khi yến tiệc chính thức bắt đầu, tò mò xem biểu cảm của bọn họ khi thấy bước lên sân khấu.
Thật sự mong chờ khoảnh khắc đó.