Trò Chơi Thấp Kém - Chương 4
Trình Kinh Hoài sững .
Tôi nhướn mày.
Thì Hàn Liệt chỉ là nghệ danh.
Nghe đến cái tên “Hàn Dật”, mấy ẩu đả lúc nãy cũng sững sờ, bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Là cái đứa con ngoài giá thú nhà họ Hàn á?”
“Im, nhỏ giọng thôi! Thằng nổi tiếng máu lạnh, lần thằng dám nhắc hai chữ ‘con rơi’ mặt , đánh gãy cả hai chân đó.”
Tất cả lập tức mềm nhũn.
“Bảo ai gì… Ai mà nhận là Hàn Dật chứ?”
“Nó mới đón về nhà họ Hàn mấy năm gần đây, xuất hiện cũng ít, nhận mới lạ.”
Nực thật.
Khi tiếp cận , rõ ràng là nhằm Trình Kinh Hoài để trả thù.
Lúc , thân phận lật tẩy, nếu đúng kế hoạch ban đầu, nên dõng dạc : “Tôi đã ngủ với phụ nữ của đấy.”
.
Chỉ thấy mặt trắng bệch.
Ánh mắt bất an, thử thăm dò, tuyệt vọng .
“Chị…”
Trình Kinh Hoài nhịn nữa.
Một đấm giáng mặt Hàn Liệt — , Hàn Dật.
“Định chơi trò thương trường tới nhà ?”
“Cậu vì thừa kế, dám cướp bạn gái luôn hả?!”
Hai đấm liên tiếp.
Khóe môi Hàn Dật bật máu.
Cậu rít lên vài tiếng, đánh trả.
Hai thiếu gia nhà giàu, trong chớp mắt lao đánh túi bụi.
Không ai dám xông can.
Tất cả đều theo phản xạ.
“Chị dâu… chị Dao, chị mau can .”
“Cả hai ông mà chuyện gì, tụi em gánh nổi .”
Tôi lắc đầu.
Ngồi xa thêm một chút.
“Không can , sợ lắm.”
16
Khi lao can ngăn, cả hai đều đã mang thương tích.
Trình Kinh Hoài suốt ngày ăn chơi sa đọa, làm so với thân thể cơ bắp của Hàn Dật.
Rõ ràng là tay , nhưng thương nặng là .
“Hạ Dao.”
Hắn lao đến mặt , chỉ tay Hàn Dật, giận dữ :
“Em biết nó là ai ?”
“Em thật sự nghĩ nó yêu em mà quen em ? Nó chỉ là vì—”
“Họ Trình!”
Hàn Dật đột nhiên quát lên, “Câm miệng!”
Thấy cả hai sắp lao nữa, chậm rãi mở miệng:
“Tôi biết chứ.”
“Thiếu gia nhà họ Hàn, đúng .”
Cả hai lập tức khựng .
Đặc biệt là Hàn Dật.
Cậu sững sờ , môi mấp máy, nhưng chẳng câu nào.
Trình Kinh Hoài , .
Gương mặt tràn đầy tức giận: “Em điên ? Rõ ràng biết nó tiếp cận em là để trả thù , mà em còn—”
Hắn ngừng giữa chừng, như thể chẳng nổi thành lời.
“Hạ Dao, em nó chơi mà biết ?!”
Tôi sofa.
Mỉm , nhấp một ngụm rượu.
“Tôi chỉ là một cô gái độc thân.”
“Dùng 2 triệu rưỡi một tháng để ‘chơi’ thiếu gia nổi tiếng nhà họ Hàn.”
“Vậy rốt cuộc là ai chơi ai?”
Kiều Kiều ghé đầu gần.
“Hả hê đấy, chị em.”
Nói xong.
Cô ngẩng đầu Hàn Dật, lớn: “Thiếu gia Hàn , trả 3 triệu một tháng, cân nhắc ?”
Sắc mặt Hàn Dật tối sầm, chẳng câu nào.
Chỉ lặng lẽ chằm chằm.
Giống như một con chó nhỏ bỏ rơi, còn nơi nào để .
Giữa tiếng xì xào khắp nơi.
Cậu chậm rãi bước về phía .
Cuối cùng dừng cứng đờ mặt , giọng khàn hẳn, môi mấp máy.
Cuối cùng cất tiếng khẽ:
“Chị… biết từ bao giờ?”
Tôi giơ điện thoại lắc lắc.
Khẽ .
“Từ cái ngày em cosplay làm bảo mẫu tới nhà đó, thiếu gia Hàn .”
Sắc mặt Hàn Dật.
Trong khoảnh khắc, trắng bệch đến đáng thương.
17
Ngày Hàn Dật dọn khỏi căn nhà cũ.
Trùng hợp cũng là ngày bộ truyện mới của kết thúc.
Tôi vẽ xong trang cuối cùng.
Nhìn thiếu niên đôi phần giống Hàn Dật trang giấy, khẽ một câu tạm biệt.
Chúng đã từng bên khá vui vẻ.
… vẫn là, tạm biệt nhé.
Dưới ngòi bút của sẽ sinh những nhân vật mới.
Cuộc đời cũng .
Hàn Dật từ tốn thu dọn hành lý.
Gọi là hành lý, thật cũng chỉ vài bộ quần áo.
“Chị ơi.”
Cậu cầm chặt chiếc áo ba lỗ màu đen.
Ngẩng đầu .
Viền mắt đỏ hoe từ lúc nào .
“Chị từng , nếu một ngày phát hiện em lừa chị, cũng sẽ chia tay với em.”
“Ừ thì.”
Tôi nghiêng đầu .
“Chúng nào ở bên , lấy gì mà chia tay.”
“Ngốc.”
Tay Hàn Dật đang thả lỏng bỗng siết chặt buông .
Cậu vẫn cố vươn tay chạm tay .
“Chị ơi.”
Cậu áp mặt lên lòng bàn tay , cảm giác ấm nóng rõ ràng.
“Cho em thêm một cơ hội nữa, ?”
“Em biết nên tiếp cận chị với mục đích đó, còn mang theo… ý đồ hèn hạ như , nhưng em thật sự đã động lòng .”
“Em biết cách khiến chị vui mà.”
“Em cũng sẽ thích ai khác,” ngẩng đầu, cằm dựa lên lòng bàn tay , cọ cọ nhẹ, “suốt đời , suốt đời em chỉ thích mỗi chị thôi.”
“Được ?”
“Không .”
Tôi vỗ nhẹ lên mặt .
Đẩy .
Lấy xấp tiền mặt 2 triệu rưỡi đã chuẩn từ trong túi, nhét tay .
“Vì chị thích em.”
“Đây là tiền công, 2 triệu rưỡi, đếm kỹ .”
18
Sau khi nhận một khoản phí bản quyền.
Tôi mua đứt căn nhà cũ đó.
Và tiến hành cải tạo bộ.
Sau thời gian dài thi công và xử lý mùi keo sơn.
Ngày chuyển nhà, đặc biệt đặt vé máy bay cho Tống Nhiễm bay sang.
Hạng thương gia.
Cô nàng đường đến sân bay nhắn tin mắng :
【Ngày nào cũng thức khuya cày vài đồng bạc, đặt hạng thương gia cái gì chứ?】
【Không biết tiết kiệm hả? Đắt hơn gấp mấy lần đấy! Đến tớ còn thấy xót giùm!】
Lúc gặp ở sân bay.
Cô vỗ hai phát lên vai .
“Không thể phủ nhận, hạng thương gia đúng là đỉnh.”
Ngay đó, mặt sụ xuống.
“ lần đừng phung phí nữa, cấm đặt tiếp đấy.”
“Được.”
Tôi bật .
Thật …
Khi cô sợ thất tình buông xuôi, âm thầm bỏ tiền túi thuê cho một bảo mẫu 2 triệu rưỡi.
Cũng là lúc cô đang chuyển vị trí, chèn ép, lương tháng còn 5 triệu.
cô gì.
Thậm chí.
Nửa tháng cô sa thải, đến giờ vẫn ở nhà ăn mì gói, ngày ngày gửi cả đống CV khắp nơi tìm việc.
Cô cũng kể với .
Về đến nhà.
Tôi đè cô xuống sofa: “Tớ chuyện , nên chuẩn tinh thần.”
Cô nhíu mày: “Cậu với Trình Kinh Hoài ?”
“Không !”
Cô thở phào: “Vậy cái gì cũng chấp nhận , .”
“Cậu vẫn đang theo dõi hai bộ truyện tranh đúng ?”
“Thật , tác giả của cả hai đều là tớ.”
“Tớ cũng nhờ nó mà kiếm kha khá.” Tôi giơ tám ngón tay , “Tám chữ số, đủ nuôi sống .”
Cô sững sờ mất mấy giây.
Mắt đỏ lên, hét lên một tiếng ôm chầm lấy .
“Đồ chết tiệt Hạ Dao, lần tớ đòi hạng thương gia đấy!”
19
Nghe …
Trình Kinh Hoài thay đổi .
Không còn tụ tập tiệc tùng, ít uống rượu, uống thì cũng tìm phụ nữ.
Không còn mở miệng là “tự do” “cảm giác mới mẻ” nữa.
Thậm chí…
Dòng trạng thái trong phần giới thiệu cá nhân cũng đổi thành hai chữ: Chung thủy.
“Cái quái gì !”
“Tạch” — cũng thấy gái gú nào xuất hiện nữa.
…
Tất cả đều liên quan đến nữa.
Tôi cũng chẳng còn thời gian để quan tâm bạn trai cũ tìm mới , còn yêu đương .
Tôi đang bận “se duyên” cho các nhân vật ngòi bút của .
Nam chính mới trong truyện.
Là một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, ẩn trong sự nghiêm khắc và chuẩn mực.
Tình yêu của đầy ẩn nhẫn, dè dặt.
Chỉ trong đêm tối mịt mù, mới lặng lẽ cúi đầu mà dịu dàng đầu hàng.
vẫn tìm cảm hứng cụ thể.
Không còn cách nào khác.
Tôi đành dạo khắp nơi, tìm một chút linh cảm.
Cho đến một ngày.
Trên đường phố, tình cờ gặp đàn từng thầm thích khi còn học.
Trong ký ức, luôn là đầu khối, lạnh nhạt, ít .
Là kiểu nhân vật mà chúng luôn âm thầm bàn tán, nhưng chẳng ai dám đến gần.
Tôi vui mừng vẫy tay chào .
Anh lặng lẽ.
Nụ ấm áp, ánh mắt bao nhiêu năm vẫn mới mẻ như ngày đầu.
Anh :
“Hạ Dao, lâu gặp.”
Những năm tháng thanh xuân, trong khoảnh khắc , như gói trọn ánh mắt .
Nam chính mới trong truyện của .
Đột nhiên, gương mặt .
(Kết thúc)