Trọng Sinh Sau Khi Nuôi Con Thay Kẻ Khác - Chương 2
3
Trong viện của Văn Phi, đèn đuốc sáng trưng.
Vừa bước , đám nha bà tử trong viện sắc mặt hoảng hốt, chắn mặt : “Nhị phu nhân!”
“Nghe đại tẩu bệnh ? Tình hình thế nào ?” Ta quan tâm hỏi.
“Đại phu nhân chỉ nhiễm phong hàn nhẹ, thỉnh nhị phu nhân về ạ.”
Ta thở dài: “Đã đến thì cũng nên thăm một chút.”
Dứt lời, bảo bà tử bên mở đường, trực tiếp xông phòng Văn Phi.
Trong phòng, quả phụ yếu đuối đáng thương – đại tẩu Văn Phi đang giường, sắc mặt tái nhợt: “Nhị …”
“Đại tẩu, tỷ bệnh nặng, Lưu Sương cố ý tới thăm.”
Vừa , đảo mắt quan sát xung quanh.
Kỳ lạ, thấy tung tích của Lâm Gia Hiền.
Ta chắc chắn đã trúng độc, hơn nữa còn đến viện của Văn Phi.
Chỉ e là đang trốn trong phòng .
Nếu … sẽ rời !
Ta mỉm , xuống mép giường : “Đại tẩu, bao năm qua tỷ vất vả vì Hầu phủ, đêm nay để Lưu Sương ở bầu bạn với tỷ.”
Sắc mặt Văn Phi cứng : “Đệ đừng khách sáo, chỉ nhiễm phong hàn nhẹ thôi, cả. Đệ là về nghỉ ngơi .”
Ta lắc đầu: “Chúng tình thâm như tỷ , ở với tỷ là điều nên làm… Đã mời phủ y đến xem ?”
“Đã mời , đã kê đơn thuốc.”
Ta nắm tay Văn Phi chuyện trò.
Nàng gấp đến toát mồ hôi, nhiều lần khuyên rời , thì cứ cố ý chịu .
Ta , Lâm Gia Hiền đừng mong chui , trừ phi bắt gian tại trận.
Hắn , thì cũng kịp uống giải dược, là xong đời .
Không lâu , phủ y bưng một bát thuốc hấp tấp chạy phòng: “Thế tử gia, uống thuốc!”
Vừa trông thấy , sắc mặt lập tức đại biến: “Thế tử phu nhân!”
“Thế tử gia?” Ta nhướng mày, “Thế tử gia cũng ở đây ?”
“Không… !” Phủ y hoảng hốt , “Vừa tiểu nhân gọi nhầm thôi!”
Ta thầm trong bụng, thấy còn đang cầm bát thuốc trong tay, liền đưa tay nhận lấy, đưa đến mặt Văn Phi: “Đại tẩu, uống thuốc .”
Văn Phi sắc mặt đã bắt đầu giữ , gượng : “Đệ , thuốc nóng, để lát nữa uống, về nghỉ sớm .”
Nàng tuyệt đối dám uống thuốc.
Bởi vì… đây là giải dược của Lâm Gia Hiền.
Nếu nàng uống , Lâm Gia Hiền sẽ kịp uống giải độc.
“Để thổi cho tỷ.” Ta cầm lấy bát thuốc, chậm rãi khuấy đều từng muỗng, một lát mới dịu dàng đưa tới bên miệng nàng , “Đại tẩu, nguội , uống .”
Sắc mặt Văn Phi đỏ bừng, miễn cưỡng uống một ngụm.
Nàng là thông minh, lập tức bắt đầu nôn khan: “Thuốc … khó uống quá, uống nổi!”
Không uống ?
Ta lạnh trong bụng: “Đại tẩu, thuốc đắng dã tật, thế mới trị phong hàn!”
Văn Phi hoảng loạn, vội : “Thuốc … hình như thuốc trị phong hàn!”
“Cái gì?” Ta lập tức dậy, “Choang!” một tiếng, ném vỡ bát thuốc đất, chỉ tay mặt phủ y mà mắng lớn: “To gan!”
Văn Phi hét lên: “Sao đập vỡ bát thuốc?”
Mọi đều ngẩn .
Ta đè chặt Văn Phi, giọng đầy chính nghĩa: “Đại tẩu đừng sợ, tên phủ y dám hạ độc hại tỷ, may mà tỷ tinh mắt phát hiện mưu kế, !”
Đám nha bà tử ùa phòng.
Ta chỉ phủ y, quát: “Lôi tên lang băm nhốt phòng chứa củi, chờ xử lý! Ngô ma ma!”
“Lão nô ở đây.”
“Mang bài tử của đến Hồi Xuân Đường mời đại phu, mời nhiều một chút, thể để đại tẩu lang băm hại thêm lần nữa.”
“Vâng!”
Dưới sự chỉ huy dứt khoát của , mọi bắt đầu hành động.
Phủ y sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, kêu lớn: “Oan uổng quá, Thế tử phu nhân! Nô tài hạ độc đại phu nhân !”
“Không ? Đại tẩu uống thuốc liền nôn , còn đó thuốc trị phong hàn, ngươi còn dám cãi? Người , kéo ngoài đánh hai mươi trượng!”
Không cho kịp mở miệng, lệnh cho hai bà tử kéo phủ y ngoài đánh phạt.
Nghe tiếng la hét thảm thiết vang lên trong viện, chậm rãi nở nụ .
Phủ y là tâm phúc của Hầu phủ, chỉ lệnh bà mẫu và Lâm Gia Hiền.
Kiếp hạ tuyệt tử dược, chính là nhờ đơn thuốc của , mỗi tháng đều lén giao thuốc cho Hồng Lăng, để nàng bỏ tổ yến.
Về , Lâm Gia Hiền giết , cũng chính là phủ y lấy cớ khám bệnh để lén hạ độc, khiến chết thảm.
Loại độc nhân vô tâm vô phế …
Đã rơi tay , tuyệt đối thể buông tha!
4
“Đệ , ý đó, tha cho phủ y , để sắc một bát thuốc khác.”
Văn Phi sốt ruột đến mức suýt rơi lệ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng.
Chiêu đặc biệt hữu hiệu với nam nhân, nhưng với thì vô dụng.
Ta giả vờ ngây thơ: “Đại tẩu, là tỷ tự miệng thuốc của phủ y để trị phong hàn, hơn nữa tỷ uống đã nôn, trong đó chắc chắn vấn đề, còn sắc thuốc nữa?”
Văn Phi ấp úng, ánh mắt kìm liếc về phía tủ áo bên giường.
Ồ… thì tên chết tiệt Lâm Gia Hiền đang trốn trong tủ.
Tiếng kêu thảm thiết của phủ y dần nhỏ , lôi phòng củi giam giữ.
Ta nắm tay Văn Phi: “Đại tẩu đừng gấp, đại phu sẽ đến ngay thôi.”
Văn Phi còn cách nào.
Để phòng ngừa rủi ro, sai Kim Cúc gói kỹ bã thuốc mà phủ y đã sắc, để bất kỳ ai đụng .
Lúc , trong viện vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Chẳng mấy chốc, bà mẫu vội vã bước phòng.
Văn Phi lập tức gọi: “Mẫu thân…”
Ánh mắt nàng kinh hỉ thấp thỏm.
Bà mẫu sắc mặt u ám: “Nửa đêm nửa hôm, ầm ĩ cái gì ?”
Ta tiến lên một bước : “Mẫu thân, đại tẩu bệnh, phủ y cả gan hạ độc.”
“Thật chuyện ?” Bà mẫu kinh hãi.
Ta khẽ gật đầu.
Văn Phi dịu giọng: “Mẫu thân, con lời riêng với …”
Bà mẫu lập tức sang : “Lưu Sương, con lui ngoài , và Văn Phi chuyện cần bàn.”
Muốn đuổi .
Vậy thì cho các toại nguyện.
Ta dậy rời khỏi phòng, đồng thời sai mấy bà tử lực lưỡng canh giữ viện, cho tuần khắp bốn phía.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, các nàng đuổi là để Lâm Gia Hiền trốn thoát.
Hừ.
Ta ghé sát tai Kim Cúc dặn dò đôi câu.
Kim Cúc lập tức lớn tiếng hô trong viện: “Vừa hình như bóng lạ trong viện, chắc là đạo tặc! Ai thấy lạ thì cứ đánh chết!”
Chẳng bao lâu, Kim Cúc tới thấp giọng bẩm: “Phu nhân, ban nãy cửa sổ mở , thấy chúng đang canh giữ thì đóng .”
Ta gật đầu hài lòng.
Có canh, Lâm Gia Hiền đừng mong ngoài, chỉ thể làm rùa rút đầu.
lúc đó, cửa phòng bật mở, bà mẫu tức giận bước mắng : “Lưu Sương, con làm gì thế hả? Trong viện quả phụ mà còn giở trò, chuyện truyền ngoài thì còn thể thống gì? Còn mau đưa rút lui!”
Ta lắc đầu: “Mẫu thân, chuyện đêm nay đơn giản, đại tẩu đột nhiên bệnh nặng, phủ y hạ độc, chúng thể sơ suất .”
Bà mẫu giận dữ: “Ai hạ độc? Mau thả phủ y !”
“Chính miệng đại tẩu đấy.”
lúc , Văn Phi nha đỡ , bà mẫu lập tức giáng cho nàng một bạt tai: “Là ngươi ?”
Gương mặt trắng như ngọc của Văn Phi lập tức hằn rõ năm dấu ngón tay.
Nàng rưng rưng nước mắt: “Mẫu thân, trong chuyện hiểu lầm, đã lòng quan tâm, con nỡ phụ tấm lòng , con sẽ đến Hồi Xuân Đường khám bệnh.”
Bà mẫu lập tức gật đầu lia lịa: “Phải, , mau tới Hồi Xuân Đường , ngay !” Rồi sang : “Lưu Sương, con chẳng chăm sóc đại tẩu ? Vậy thì cùng nó!”
Ta nheo mắt .
Bảo kiếp chết thê thảm đến .
Một là vì bọn họ đồng tâm hiệp lực, kết thành đồng minh đối phó với một .
Hai là bởi Văn Phi tuyệt đối đơn giản.
Vừa thấy đến đã biết giấu Lâm Gia Hiền, bản thân thì giả bệnh để lừa , còn nghĩ cách rút lui khi dồn ép từng bước, quả là cao tay.
Vừa nãy dùng danh nghĩa chăm sóc đại tẩu để ở , nay Văn Phi rời , đương nhiên cũng theo.
Ta , cũng rút, Lâm Gia Hiền còn trong phòng sẽ cơ hội trốn thoát.
Kim Cúc liền : “Đại phu nhân, đại phu từ Hồi Xuân Đường sắp đến , nếu bây giờ tỷ rời , lỡ giữa đường bỏ lỡ thì chẳng phí công ?”
Ta mỉm : “Đại tẩu, tỷ yếu ớt thế , là ở . Ta đã gọi xe ngựa , chắc cũng sắp đến nơi.”
Thấy nhất quyết chịu , sắc mặt của Văn Phi và bà mẫu đều đỏ bừng.