Trọng Sinh Sau Khi Nuôi Con Thay Kẻ Khác - Chương 3
5
Bà mẫu mắng , ngơ ngác hỏi: “Mẫu thân, xin hỏi Lưu Sương đã làm sai điều gì?”
Việc làm đêm nay, từng bước đều lý căn, ai bắt bẻ .
Ta rơi lệ: “Nếu chăm sóc đại tẩu, truy bắt kẻ hại chủ mà cũng là sai… thì con dâu thật chẳng biết thế nào mới là đúng.”
“Ngươi!”
Bà mẫu tức đến nỗi chỉ tay run rẩy, lời nào.
Văn Phi nhắc khéo: “Mẫu thân là chủ mẫu của Hầu phủ, lệnh của ai dám ?”
Bà mẫu lập tức tỉnh : “Tô Lưu Sương, mau đưa của ngươi rút lui!”
Ta hỏi: “Tại chứ?”
“Không tại cả! Ta là chủ mẫu, chẳng lẽ còn giải thích với một nàng dâu như ngươi?” Bà ngẩng đầu giận dữ quát: “Hay là ngươi định chống mẹ chồng?”
Khi lý, liền đem quyền uy áp chế.
Mà cũng , chiêu thật sự hiệu quả.
Ta mỉm dịu dàng: “Mẫu thân lắm, con lập tức cho lui . Có điều, vì phủ y hạ độc hại chủ, chắc chắn kẻ sai khiến, nên, để đảm bảo an cho đại tẩu, con đã sai báo quan . Đợi quan binh tới, Lưu Sương tự nhiên sẽ rút lui.”
Bà mẫu và Văn Phi trừng lớn mắt.
Bà mẫu tức đến mức suýt ngất.
Nếu để quan binh kéo tới, thì Lâm Gia Hiền đừng hòng trốn thoát.
Huống hồ nếu quan binh bắt gặp cảnh Lâm Gia Hiền nửa đêm trốn trong phòng quả phụ, thì sáng mai thôi, cả kinh thành chắc chắn sẽ chấn động!
Trong lúc giằng co, Ngô ma ma hớt hải chạy : “Đại phu tới ! Đại phu tới !”
Hai vị đại phu trực đêm của Hồi Xuân Đường đều mời đến Hầu phủ.
“Đại tẩu, mau để đại phu xem bệnh .”
Dưới ánh mắt của mọi , Văn Phi chỉ thể phòng để đại phu chẩn mạch.
Văn Phi và bà mẫu trao ánh mắt, lo lắng đến cực điểm.
Ta an ủi: “Đại tẩu đừng sợ, hai vị đại phu danh tiếng thế , chắc chắn .”
Văn Phi gần như nghiến răng ken két: “Đa tạ …”
Ta: “Không cần khách sáo, đây là việc nên làm.”
Hai vị đại phu bắt mạch cho Văn Phi.
Văn Phi thi thoảng ho nhẹ, sắc mặt tái nhợt.
“Mạch tượng của phu nhân định, gì nghiêm trọng.” Một vị đại phu nghi hoặc , “ phu nhân ho ngừng, sắc mặt xanh xao…”
Văn Phi : “Có lẽ là gió lạnh thổi trúng.”
Hai vị đại phu trao đổi chốc lát, : “Vậy là phong hàn nhẹ, uống thuốc một hai thang sẽ khỏi.”
Bà mẫu nóng ruột đến mức suýt bật dậy, hấp tấp : “Vậy thì mau kê đơn rời cho nhanh!”
Hai vị đại phu vốn địa vị cao trong kinh thành, thường quan quyền quý trọng vọng. Nay Hầu phủ mời tới nửa đêm, đối xử như thế, tất nhiên vui.
“Hầu phủ khẩn cấp mời chúng đến, cứ tưởng là bệnh tình nghiêm trọng gì, hóa chỉ là chút phong hàn. Giờ còn giục đuổi về, đây là trò đùa ?”
Sắc mặt bà mẫu xám xịt.
Ta thầm trong bụng, tiến lên : “Hai vị đại phu rõ, đó phủ y cũng là phong hàn, nhưng khi bưng thuốc lên, đại tẩu uống đã nôn, còn thuốc trị phong hàn. Vì sợ xảy chuyện, nên mới mời nhị vị đến đây.”
“Có chuyện đó ?”
Ta bảo Kim Cúc mang bã thuốc đến, đưa cho hai vị đại phu xem: “Hai vị xem thử, đây thuốc trị phong hàn ?”
Hai chỉ liếc mắt liền biến sắc: “Tuyệt đối ! Trong xà thiệt thảo, mã tiền tử – đều là dược vật cực độc!”
Ta lập tức dậy, phẫn nộ : “Quả nhiên mưu hại đại tẩu! Việc nhất định điều tra rõ ràng! Ngô ma ma!”
“Nô tỳ mặt!”
“Lập tức báo quan!”
“Vâng!”
“Không !” Văn Phi và bà mẫu đồng loạt ngăn cản.
Ta vẫn tiếp tục lệnh: “Ngô ma ma!”
Ngô ma ma đã chạy xa.
“Thưa mẫu thân, đại tẩu, chuyện hạ độc thể xem nhẹ, nhất định báo quan!”
Ta bộ dạng hốt hoảng của hai , thầm trong bụng.
Những thứ độc vật trong bã thuốc vốn là dùng để trị độc cho Lâm Gia Hiền bằng phương pháp lấy độc trị độc.
Văn Phi chỉ là phong hàn, nếu dùng thuốc thì chẳng khác nào uống độc dược.
Hai vị đại phu mặt, Văn Phi và bà mẫu biết làm , sắp cuống đến phát .
Ta liếc tủ áo.
Đã qua từng thời gian, mà Lâm Gia Hiền vẫn .
Hắn thật giỏi nhịn.
Hừ, để xem còn nhịn bao lâu.
Chẳng mấy chốc, trong tủ áo vang lên tiếng động.
“Tiếng gì ?” Ta hỏi.
“Không… tiếng gì cả!” Bà mẫu và Văn Phi đồng thanh.
Lại vang lên một tiếng rên rỉ đau đớn từ tủ áo.
“Trong tủ !” Hai vị đại phu hoảng hốt bật dậy.
Ta lập tức lệnh cho Kim Cúc: “Mau mở xem!”
Trước khi của bà mẫu kịp cản , Kim Cúc đã “soạt” một tiếng mở tung cửa tủ.
Một bóng ngã lăn xuống đất, miệng sùi bọt mép, thân thể co giật ngừng.
“Thế tử gia!”
Kim Cúc hét lớn.
Cả căn phòng lập tức rúng động.
6
Lâm Gia Hiền từ trong tủ áo ngã lăn đất, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, đã bất tỉnh.
Ta giả vờ kinh ngạc: “Đây… đây là chuyện gì ? Thế tử gia trốn trong tủ áo của đại tẩu?”
Sắc mặt Văn Phi lập tức trắng bệch.
Lần là trắng thật, trắng đến còn chút huyết sắc.
Ta giả vờ suy nghĩ một lát, ánh mắt càng lúc càng kinh hãi: “Đại tẩu? Trước đây từng đồn rằng khi thành thân, tỷ và Thế tử gia từng quan hệ mờ ám, vẫn luôn tin… giờ thì hiểu , thì là thật!”
Một chậu nước bẩn, dội thẳng lên đầu Văn Phi.
Mà thật cũng chẳng nước bẩn – là sự thật!
Văn Phi choáng váng, thân thể lảo đảo, mềm giọng : “Không… như nghĩ …”
“Vậy là thế nào?” Ta phẫn nộ chất vấn, “Từ khi gả Hầu phủ, Thế tử gia ít lui tới viện Khang Thanh của . Hôm nay khó khăn lắm mới giữ ở dùng bữa, còn định qua đêm, kết quả… tỷ đến quanh quẩn cửa viện , còn sai nha canh ở đó… Thế tử gia chỉ vài câu với nha của tỷ, đã thần trí yên, ăn chẳng gì đã vội rời .”
“Ta buồn, giường ngủ , đại tẩu bệnh, nghĩ đã ngủ thì sang đây trò chuyện cùng tỷ, ai ngờ… ai ngờ thấy Thế tử gia đang ở trong viện của tỷ! Hai các vốn đã tư tình!”
“Không !” Văn Phi cuống quýt bước tới, nắm lấy tay , “Lưu Sương, tin , như nghĩ !”
Ta hất tay nàng : “Vậy tỷ xem, một nam nhân xa lạ nửa đêm trong phòng của quả phụ, giải thích thế nào?”
Văn Phi lắp ba lắp bắp, ánh mắt đầy hàm ý của mọi xung quanh, sắc mặt càng lúc càng đỏ.
Dù nàng cố gắng bao nhiêu, cũng thể giải thích nổi việc Lâm Gia Hiền trốn trong tủ áo giữa đêm khuya.
Ta lạnh: “Không nhận ? Vậy hỏi tiếp. Hôm nay là sinh thần của tỷ, Thế tử gia bỏ rơi chạy tới viện Hà Phong, ý là ? Rõ ràng cả phủ đều biết tối nay Thế tử gia sẽ lưu viện , mà vì tới viện tỷ?”
Môi Văn Phi run rẩy.
Ánh mắt mọi quanh đó lộ rõ vẻ khinh thường.
Tình cảnh bây giờ, ai mà chẳng hiểu.
“Cho nên, hai các vốn dĩ đã tư thông! Đây chính là thông dâm!”
Văn Phi là thông minh, nghiến răng : “Ta… cũng rõ. Việc quan trọng bây giờ là chữa trị cho Thế tử, những chuyện khác… để hãy .”
Bà mẫu ôm ngực, thở dài: “, tiên xem con thế nào đã…”
Bọn nha bà tử lập tức khiêng Lâm Gia Hiền đặt lên giường, đại phu Hồi Xuân Đường đã xuống cạnh bắt đầu châm cứu.
Một lúc , hai vị đại phu nghiêm trọng : “Thế tử gia đã trúng độc.”
Ta lập tức chỉ Văn Phi: “Giỏi thật đấy, nửa đêm tư tình với Thế tử gia, còn hạ độc ! Tâm địa thật ác độc!”
“Không !” Văn Phi hoảng sợ hét lên. Tội mưu hại Thế tử chỉ khiến nàng mất mạng mà còn liên lụy cả nhà mẹ đẻ. “Ta cũng biết trúng độc thế nào!”
“Quan gia tới !” Ngô ma ma chạy nhanh nhất, dẫn theo mấy vị quan binh Đại Lý Tự bước . Người dẫn đầu chính là Đại Lý thừa Tự.
Ngô ma ma đúng là bản lĩnh, mời cả thần phật như thế.
Mọi trong phòng đều chấn động.
Ta : “Đã , nếu đại tẩu còn cố tình chối cãi, xin quan gia thẩm tra bộ nha bà tử trong viện, đến lúc đó chân tướng tự khắc rõ ràng! Dám mưu hại Thế tử gia, tội ác tày trời!”
Đồng tử Văn Phi co rút, hoảng sợ tột độ.
Đại Lý Tự thừa một cái, vung tay : “Nếu đại phu nhân chịu , thì kéo bộ nha bà tử xuống tra hỏi từng ! Nếu ai dám dối, đừng trách bổn quan khách khí!”
Thân thể Văn Phi run lẩy bẩy, sắp vững.
Tội thông dâm với Thế tử, tội mưu hại Thế tử, đều thể dung tha.
Nay bắt quả tang Thế tử trốn trong tủ áo, chuyện thông dâm cãi cũng nổi.
Tội mưu hại thì càng thể nhận – vì ít tội thông dâm còn liên lụy đến nhà mẹ đẻ.
Huống hồ đám nha bà tử đều biết rõ mọi việc, chỉ cần thẩm tra là rõ chân tướng.
Đến nước , Văn Phi chỉ thể thật.
Đại Lý Tự thừa nghiêm nghị : “Đại phu nhân, .”
Văn Phi cắn răng : “Không hại Thế tử gia… Hôm nay sinh thần, Thế tử gia đến dùng bữa với , đó nghỉ … Thế tử gia đột nhiên đau bụng, mồ hôi đầy đầu…”
Ta cắt lời: “Nghỉ ? Hai các … nghỉ cùng ?”
Ta nhất định làm cho tội thông dâm của bọn họ bại lộ ngay tại đây!
Môi Văn Phi run run.
“Đại tẩu, quan gia đang ở đây, nha bà tử trong viện đều biết rõ mọi chuyện, dối cũng chẳng tác dụng.”
Nghe xong, Văn Phi nhắm mắt , cắn môi bật : “Phải.”
Tất cả mọi đều kinh hãi.
Thế tử phủ Vĩnh Định Hầu thông dâm với đại tẩu quả phụ!
Bà mẫu phịch xuống ghế, liên tục xoa trán, miệng lẩm bẩm: “Hỏng … hỏng thật …”
Ta làm vẻ khinh bỉ Văn Phi.
Những khác cũng bắt đầu chỉ trỏ.
Văn Phi nhất thời rối loạn.
“Ta ép mà!” Văn Phi gần như buột miệng hét lên, “Ta cũng , là Thế tử gia cưỡng ép … hu hu hu…”
Nàng đã quen thói giả vờ đáng thương, y như kiếp từng vu oan đẩy nàng rơi xuống nước, luôn tìm cách đổ tội cho khác.
Hôm nay cũng , theo phản xạ mà đổ hết lên đầu Lâm Gia Hiền.
“Tiện nhân!”
Bà mẫu giận điên, đột ngột dậy, lao lên tát nàng một cái như trời giáng: “Tiện nhân! Rõ ràng là ngươi dụ dỗ con !”
Nếu Văn Phi ép, thì Lâm Gia Hiền sẽ gánh tội.
Bà mẫu chắc chắn thể yên.
Văn Phi : “Con dâu thật sự là ép mà…”
Dường như nàng cũng nhận lỡ lời, nhưng lời đã như nước đổ , thể thu .
Nàng chỉ còn cách tiếp tục cắn chặt răng, khăng khăng khẳng định – là Lâm Gia Hiền ép buộc nàng .