Tướng Quân Nô - Chương 5
12
Trí giả cận yêu.
( càng thông minh, trí tuệ vượt trội thì càng dễ thường xem là kỳ lạ, thậm chí đáng sợ, giống như yêu quái. )
Ta làm gì, Tạ Cẩn An trong lòng đã rõ.
Công tử thế gia, vương hầu tướng quốc.
Tạ Cẩn An vì nước vì quân, dù ở nơi biên giới phương Bắc, cũng về ba năm cải cách rung chuyển triều đình.
Cuộc cách mạng của Tạ Cẩn An, từng điều khoản đều nhằm lột da thế gia hào môn, bảo vệ lợi ích dân sinh.
, thế gia hào môn đáng hận là một chuyện.
Kẻ vơ vét của dân, xa hoa trụy lạc, chính là đang long ỷ .
Tạ Cẩn An xuất thân thế gia, một chữ “Trung” thể đè chết .
Cải cách thất bại, dù cam tâm đến , trong lòng vẫn khắc ghi một chữ “Quân”.
Mà nay, , thành cũng , bại cũng , sẽ chống lưng cho .
Mẹ nó.
Thật hôn chết nam nhân .
Ta nâng tay , giữ lấy gáy Tạ Cẩn An hôn xuống.
Trán kề trán, : “Tạ Cẩn An quả nhiên vẫn là Tạ Cẩn An.”
Ngông cuồng phản nghịch.
Hoang đường điên rồ.
Khiến , yêu hận đan xen.
Ánh mắt thoáng dời , chợt thấy vén màn lều trướng.
Phạm Hoặc vận y phục xanh trắng, sắc mặt khó coi, hung hăng chằm chằm và Tạ Cẩn An.
Ta chút lúng túng, buông tay , Tạ Cẩn An nắm chặt.
Hắn cúi xuống hôn lên môi một cái, khẽ mỉm , đè thấp giọng: “Môi của , ngươi hôn đến sưng ?”
Không đợi đáp lời, đã chậm rãi dậy, kéo chăn đắp lên , che ánh mắt của Phạm Hoặc. Đôi môi sưng đỏ khẽ hé mở, dịu dàng hỏi: “Phạm tỉnh , thân thể đã đỡ hơn chút nào ?”
“…”
13
Tạ Cẩn An quả thực đáng đánh đòn.
Lúc đuổi ngoài, còn yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì thể ?”
Ta mỉm : “Chuyện gì ngươi cũng , cút ngoài.”
Tạ Cẩn An khẽ một tiếng, khoanh tay, nhàn nhã khỏi lều.
Phạm Hoặc đó, bất động.
Hồi lâu , y mới : “Ngươi đều biết cả .”
“Ngày đó, cuộc chuyện giữa ngươi và Tạ Tiểu Thất, đã .”
Phạm Hoặc chua chát: “Nếu khi đó, phụng mệnh Tạ Cẩn An, mà là thật lòng cứu ngươi, thì ngươi thể…”
“Không thể.” Ta lên nóc lều, nhẹ giọng , “Quân tử luận hành, luận tâm. Ngươi từng cứu mạng , trong lúc hoạn nạn đã kéo một tay. Dù nguyên nhân là gì, ngươi vẫn là ân nhân của .”
“Vậy nên, dù ngươi gặp nạn trăm lần, ngàn lần, cũng sẽ liều mạng cứu ngươi.” Ta mỉm , “Phạm Hoặc, thể vì ngươi mà chết, nhưng chỉ đến thế mà thôi.”
Phạm Hoặc bật , nước mắt rơi xuống: “Có thể vì mà chết, nhưng thể vì mà sống. Ta cần một kẻ chết thì ích lợi gì?”
“Ngươi và Tạ Cẩn An khác gì ? Ngươi vì mà đau lòng tan nát, nhưng thèm để ý đến ai khác!”
“Tốt, , .” Phạm Hoặc hai mắt đỏ ngầu, “Lệ Thừa Phong, ngươi đáng chịu nỗi đau thấu tim .”
Hắn phất tay áo bỏ , khẽ lạnh: “Mà , cũng đáng đời lắm.”
Phạm Hoặc rời khỏi.
Lúc , y cáo biệt bộ tướng sĩ trong doanh trại, duy chỉ với một lời.
Ta lặng lẽ theo , tiễn y xuất quan.
Vì Tạ Cẩn An, y đã trói buộc bên bao nhiêu năm.
Giờ đây, cũng nên tự do .
Đi cũng , chuyện sắp làm, y nên dính dáng .
Ta , lật đổ Đại Ngụy.
Triều đình mục nát, thối rữa trăm ngàn lỗ hổng , sớm nên diệt vong .
Tháng bảy, thiên tai hạn hán, dân lối sống, khởi nghĩa bùng lên, hưởng ứng khắp nơi.
khi phản, trói Tạ Cẩn An , đưa về kinh thành.
Vỗ nhẹ lên mặt , thấp giọng : “Trở về làm thừa tướng của ngươi, ngoan ngoãn dưỡng thương, chờ .”
Dù Tạ Cẩn An nguyện ý cùng tạo phản, cũng vạn chỉ trích, cả thiên hạ phỉ nhổ.
Ta cả.
Ta chỉ là một mã nô.
Là một thần tử quân.
Tạo phản là hợp lý.
Tạ Cẩn An thì khác.
Hắn cha, quân, tổ tông gia pháp, thánh nhân minh hiền.
Nếu thắng, sẽ xông phủ thừa tướng, bắt về làm hoàng hậu của .
Nếu bại, cũng sẽ tránh ô danh , sử sách lưu danh, ghi là một đời danh tướng.
Tạ Cẩn An nếu khôn ngoan, hẳn nên ngày ngày thắp hương cầu nguyện, mong đừng thắng.
14
Tạ Cẩn An lần hồ đồ.
Hắn nhất định đã thành tâm cầu nguyện, mới để từ Bắc cương đánh thẳng kinh thành.
Tốn tròn ba năm.
Vừa đăng cơ một ngày, đã cảm nhận làm hoàng đế thật khó.
Thế gia đại tộc bày bộ mặt khó chịu, ngoài mặt dám , lưng rủa là nghịch thần tặc tử.
Còn kẻ dã tâm, thì xúi giục hoàng thất tiền triều, chỉ chờ thời cơ phục quốc.
Sớ tấu bàn chất cao như núi, phía cùng đề ba chữ to “Tạ Cẩn An”.
Mở trúc giản , chỉ vỏn vẹn bảy chữ: “Bệ hạ khi nào sủng hạnh thần?”
Ta nghiêm túc khép trúc giản, hít sâu một .
Hôm , tấu chương của Tạ Cẩn An vẫn ở phía cùng.
“Phụ thân nạp cho .”
Khốn kiếp!
Ta tức tốc xông phủ thừa tướng, cướp về cung.
Xé áo , từ lâu đã động tiểu tử .
Chưa kịp tay, Tạ Cẩn An đã ho khan liên tục, yếu ớt :
“Bệ hạ thể nhẹ tay chút ? Chơi chết thần , thì chẳng còn ai để mà chơi nữa .”
15
Ta túm lấy cổ áo y, hít sâu một , sấp giường: “Ngươi tới .”
Chuyện xong xuôi, túm tóc Tạ Cẩn An, hỏi: “Thiếp của ngươi ?”
Tạ Cẩn An ôm khẽ: “Bệ hạ cho, thần nào dám nạp?”
Hừ, hồ ly chết tiệt.
…
Từ đó, và đồng hành triều, xử lý quốc sự, san bằng tàn dư cựu thế gia.
Mãi đến hai năm , trong một đêm nào đó, mới đột nhiên nhận , nghiêm giọng hỏi Tạ Cẩn An: “Ngươi thành thật khai báo, việc tạo phản, cũng trong dự tính của ngươi ?! Ngươi mẹ nó, đã chờ mong tạo phản ?”
Tạ Cẩn An cắn răng, ấn xuống giường, lạnh: “Xem vẫn cố gắng đủ, để bệ hạ còn tâm trí suy nghĩ linh tinh như !”
…
Ta sướng chết mất.
Tạ Cẩn An nổi giận, quả thực sức hút.
Nheo mắt, cố tình : “Tạ Cẩn An, ngươi cẩn thận một chút, đừng chết giường đấy.”
Sáng hôm lên triều, chẳng nổi một câu.
Hét đến khàn giọng .
Lần mà còn chọc giận Tạ Cẩn An, chính là chó.
( Hoàn )