Vừa Lúc Gặp Đào Hoa - Chương 3
Soái ca trong video từng lộ mặt , lúc thì là góc nghiêng, lúc thì đeo kính râm, lúc thì đội mũ, hoặc dùng hiệu ứng che .
Tóm , chính là kiểu lộ mặt nhưng vẫn toát khí chất của một mỹ nam.
Tôi chậm rãi đầu, cẩn thận so sánh với thật bên cạnh…
là .
Xấu hổ quá.
Tôi liếm bình* xong thì chính chủ bắt gặp, đây chắc chắn là khoảnh khắc hổ nhất đời .
(*”Liếm bình” là từ mạng, ý chỉ hâm mộ hoặc yêu thích ai đó một cách cuồng nhiệt.)
Tôi im lặng vài giây, đó chậm rãi : “À, nửa đêm lướt trúng video, thấy nam chính sến súa quá nên xem thêm vài cái để coi rốt cuộc thể sến đến mức nào.”
Tôi cố tình châm chọc, nhưng Thẩm Mặc chẳng những giận mà còn , liếc điện thoại một cái, nhướng mày: “Sến á?”
Hắn nghiêng đầu, thấp giọng khẽ: “Sến hẳn như thế mới đúng…”
Nói , dùng hành động để trực tiếp cho thấy thế nào mới gọi là “sến”.
Một tay nắm lấy cổ tay , ép xuống đất, đó…
Cúi đầu hôn xuống.
Môi lướt qua má , dừng ngay bên tai.
Hơi thở nóng rực phả lên da, khiến ngứa đến mức run rẩy.
Hắn khẽ , giọng trầm thấp: “Kiểu cưỡng hôn mới gọi là sến, chị thấy ?”
Tôi thấy cái rắm !
Nửa đêm nửa hôm, giữ chặt như , còn thể cảm thấy cái gì chứ?
Trong đầu trống rỗng.
Không thể tin nổi, mà một thằng nhóc con nhỏ tuổi hơn làm cho đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Giằng co một lúc, đột nhiên đẩy , đó…
Hoảng loạn bò lên giường.
Quấn chăn kín , lắp bắp : “Cái đó… ngủ đất , là con gái, tiện lắm.”
Một lúc lâu , giọng trầm thấp của Thẩm Mặc vang lên, khẽ : “Được.”
Sau đó, giường thực sự còn chút động tĩnh nào nữa.
ngủ , hình ảnh lúc nãy cứ mãi hiện lên trong đầu.
Bên tai dường như vẫn còn cảm giác nóng rực từ thở của , cứ lan tỏa mãi.
chẳng bao lâu, cơn nóng đã tiếng mưa rào ngoài cửa sổ xua tan.
Mưa lớn , còn kèm theo sấm chớp rền vang.
Tôi vốn nhiều thứ sợ, nhưng mà…
Sấm sét đúng là một trong số đó.
Mẹ biết rõ tật của , từ nhỏ đã sợ sấm sét, nên mỗi khi trời giông bão, bà luôn ôm chăn sang phòng ngủ cùng .
mà…
Tôi đã đợi lâu, hôm nay mẹ vẫn qua.
Nghĩ thì cũng đúng, làm bà thể đến chứ?
Không lẽ ba chúng ngủ chung một phòng ?
Thở dài một , cố gắng tập trung việc lướt video để dời sự chú ý.
ngay lúc đó, một tiếng sấm rền vang dữ dội, tia chớp chói lòa gần như rạch ngang bầu trời.
Tôi nhịn , hét lên một tiếng, lập tức bò xuống giường, chui thẳng chăn của Thẩm Mặc…
Cố nén hổ, vùi đầu ngực , giọng nghèn nghẹn: “Ngại quá, cho … trốn một lát.”
Ngay lập tức, đỉnh đầu vang lên một tiếng khẽ: “Chị sợ ?”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: “Ừm… sợ…”
Thẩm Mặc khẽ , kéo chăn lên quấn chặt , ôm lòng qua lớp chăn.
Tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng , giọng trầm thấp: “Ngủ .”
Không nhân cơ hội chiếm lợi, cũng chút ý tứ đùa cợt, tên nhóc cứ thế mà im lặng ôm qua lớp chăn.
Tiếng tim đập của vang bên tai , rõ ràng từng nhịp.
Thật kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi trời mưa bão, đều run cầm cập, mẹ trêu chọc vô số lần.
Vậy mà lúc , trong vòng tay Thẩm Mặc, nỗi sợ của dần biến mất.
Bất kể bên ngoài mưa gió sấm chớp thế nào, vẫn tựa ngực , cảm thấy bình yên.
Cuối cùng, dần dần chìm giấc ngủ.
5
Sáng sớm.
Tôi ánh nắng ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Chết tiệt, thói quen kéo rèm kín khi ngủ, ai dám tự tiện mở thế ?
Mơ màng đầu , ngay lập tức chạm một đôi mắt mỉm .
“Tỉnh .”
Giọng trầm của Thẩm Mặc vang lên, làm mặt đỏ bừng.
Cảm giác … giống vợ chồng lâu năm trời?
Cố gắng đè nén cảm giác lạ trong lòng, làm bộ bình tĩnh chui khỏi chăn.
Vừa nhấc chăn lên, theo bản năng về phía , thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mặc vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Tôi rửa mặt .”
Ném một câu, chạy trối chết.
Trong phòng vệ sinh, nhớ cảnh tối qua vì sợ hãi mà nhào ngực , chỉ biết câm nín.
Rửa mặt xong, chuẩn sẵn bộ dụng cụ rửa mặt dùng một lần cho Thẩm Mặc, xỏ dép bước phòng khách.
Theo thói quen gọi hai tiếng, nhưng nhận hai vị phụ quy luật sinh hoạt chặt chẽ đã biến mất từ lúc nào.
Không cần nghĩ cũng biết, mẹ chắc chắn vì đẩy ngoài nên đã cố tình tạo cơ hội cho chúng “thế giới hai ”.
Không lâu , Thẩm Mặc bước từ phòng tắm, vội vàng đuổi : “Ờm… nhiệm vụ của thành , nhanh .”
Thẩm Mặc nhướng mày: “Chị định quỵt nợ ?”
… Tôi biểu hiện rõ ràng đến ?
Tôi vội vàng làm bộ dáng đại gia, phất tay : “Chút tiền cỏn con quỵt nợ ? Cậu cứ về , tối nay sẽ chuyển khoản cho .”
Có lẽ do diễn quá đạt, hoặc do Thẩm Mặc quá ngốc, tóm chẳng gì thêm, chỉ gật đầu xoay rời .
Trước khi còn lịch sự đầu : “Nếu chị yêu cầu gì lần cứ gọi .”
Tôi nở nụ tiêu chuẩn: “Đương nhiên.”
Đương nhiên… sẽ lần .
Thẩm Mặc , một chiếc giường rộng 1m8, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chiếc giường trống vắng đến lạ.
Cứ cảm thấy gì đó thiếu thiếu, giống như hôm qua.
Cảm giác khiến , vốn định ngủ nướng, thấy chút mất mát.
Nằm mãi cũng ngủ , quyết định ngoài dạo phố với nhỏ bạn thân Tháp Tháp.
Trên đường , Tháp Tháp kể chuyện cô đổi bạn trai, nhịn trêu chọc: “Người ăn hết kẻ lần chẳng .”
Ai ngờ Tháp Tháp tròn mắt , ánh sáng rực lên: “Sao thế, thông suốt , tìm đàn ông ?”
ngay đó, cô lắc đầu: “ mà, với tuổi tác của chắc cũng chẳng ai thèm .”
“……”
Rất , cô đã thành công chọc giận .
Tôi khinh bỉ liếc cô một cái, lấy điện thoại , tìm video của Thẩm Mặc giơ lên khoe: “Thế nào, trai ?”
Nhìn thấy Tháp Tháp liên tục gật đầu, lòng hư vinh của lập tức bùng nổ.
“Lần cơ hội sẽ giới thiệu cho .”
còn kịp đắc ý bao lâu, Tháp Tháp đột nhiên hỏi một câu: “Cậu tốn bao nhiêu tiền?”
Tôi kịp phản ứng, thuận miệng đáp: “Vài nghìn.”
“……”
Cô ngay lập tức mắng: “Ngọt Ngào, mẹ !”
??
Hơi quá đó?
Tôi cau mày, chuẩn phản bác, nhưng thấy cô đang phấn khích vẫy tay về phía .
Tôi đầu …
Quả nhiên, là mẹ .
Bà cùng dì Lý, nhanh chóng bước đến.
“Ngọt Ngào, thấy Tiểu Thẩm ?”
Tôi sợ Tháp Tháp lỡ miệng gì đó, vội vàng giải thích: “Hắn việc .”
Mẹ quá để ý, ngược bước đến gần, hạ giọng : “Tối nay, con trai dì Lý mời chúng ăn, nhớ trang điểm cẩn thận một chút.”
Ăn cơm cùng con trai dì Lý?
Chẳng lẽ mẹ đã từ bỏ Thẩm Mặc, bắt đầu tác hợp với con trai dì Lý?
Chưa kịp từ chối, mẹ đã kéo dì Lý mất.
Nhìn bóng dáng hai bà mẹ khuê mật, nước mắt.
Thầy bói năm nay đào hoa, nhưng cảm thấy ” đào hoa”, mà là “đào hoa quấy phá” thì đúng hơn.
Về đến nhà, còn đang nghĩ cách đối phó với bữa cơm tối, thì WeChat đột nhiên vang lên.
Là Thẩm Mặc: “Chị, trả tiền.”
Chết tiệt, quên block !
Tôi chằm chằm màn hình, tức tối đáp: “Em trai, thấy dấu chấm than màu đỏ bao giờ ?”
Vừa gửi , Thẩm Mặc đã ngay lập tức trả lời: “Tôi biết địa chỉ nhà chị.”
……
Tôi đầu hàng.
Vốn định lần nhất định xuất huyết nhiều, ai ngờ Thẩm Mặc tiếp: “Không cần trả tiền cũng , buổi tối ăn với .”
Đơn giản thôi ?
Tôi lập tức nhấc điện thoại lên, gõ nhanh: “Ok, ăn bao nhiêu bữa cũng , với điều kiện… trả tiền.”
Thẩm Mặc ngay lập tức gửi một icon “ok”.
Buổi tối, tỉ mỉ trang điểm nhẹ, ở nhà chờ Thẩm Mặc.
mà—
Chưa thấy Thẩm Mặc , mẹ đã bước .
Bà hài lòng từ đầu đến chân, : “Đi thôi, dì Lý đang đợi.”
… Tôi đã quên mất vụ !
Do dự hồi lâu, yếu ớt hỏi: “Mẹ, con thể ?”
Mẹ chậm rãi đeo hoa tai, giọng điệu nhàn nhã: “Con đoán xem?”
Nhìn vẻ mặt như sắp bão đến của bà, lần nữa im lặng.
Xin , Thẩm Mặc.
Tôi nhận mệnh theo mẹ cửa, mở cửa thì đã thấy Thẩm Mặc giơ tay định gõ cửa.
“Dì, chào buổi tối.”
Mẹ thấy Thẩm Mặc, sắc mặt lập tức thay đổi, trách nhẹ: “Dì bảo cần con đến đón mà, cứ để Ngọt Ngào tự taxi là , đừng chiều nó quá.”
??
Tôi hoang mang, tình huống gì đây?
Thẩm Mặc liếc một cái, đó khẽ , đáp: “Không dì, con chủ yếu đến đón dì mà.”
Một câu khiến mặt mẹ rạng rỡ ngay lập tức, bà vỗ vai , khen ngợi: “Dì Lý đứa con trai giỏi thật, giống nhà dì.”
Tôi sững .
Dì Lý?
Thẩm Mặc là con trai dì Lý?!
Hắn chính là tiến sĩ du học mà mẹ giới thiệu cho từ đến giờ?!