Xuyên Thành Thê Tử Của Thụ Chính - Chương 1
01
Ta thấy ánh mắt họ u tối khó lường, liền nghĩ: “Bọn họ động tình , nhanh chóng chuồn thôi.”
Vậy nên, xoay ngoài, tiện miệng dặn dò:
“Ngoài sân còn con heo cần giết, làm việc đây.”
Hồ An Nhi – phu quân tiện nghi của – thấy định rời , vội vàng nhào tới kéo tay, làm nũng:
“Nương tử, ngươi ở với , đừng suốt ngày nghĩ đến giết heo. Ta thể nuôi ngươi mà!”
Ta thoáng qua ba vị công, thấy bọn họ đang như hổ rình mồi, lập tức rụt cổ.
Mấy quyền thế, tâm tư thâm trầm. Nếu biết điều, chọc bọn họ, sợ là chẳng sống mấy ngày nữa.
Vì thế, gắng nặn một nụ :
“Phu quân, biết ngươi thương , nỡ để vất vả. thích giết heo mà! Hay là… ngươi chê giết heo thể diện?”
Hồ An Nhi lập tức xua tay, lớn tiếng phản bác:
“Không ! Trên đời , chỉ nương tử của mới biết giết heo, thật là lợi hại!”
Ta chỉ chờ câu , lập tức mượn cớ thoát thân:
“Vậy giết heo đây. Ngươi cứ ở tiếp đãi mấy vị quý nhân cho , chớ thất lễ.”
Hồ An Nhi còn định bám lấy , nhưng quét mắt một cái, lập tức rụt cổ .
Ta tiện tay đóng cửa, nhốt cùng ba vị công trong phòng.
Không trách .
Ta là xuyên sách, trở về thế giới thực thì đảm bảo cốt truyện tiếp tục diễn đúng hướng.
Hồ An Nhi chỉ là nhân vật trong sách, mà ngoài , còn thân, bằng hữu đang đợi.
Huống hồ, theo diễn biến truyện, chắc chắn sẽ bỏ rơi , hết lòng hết yêu ba vị công .
Nếu thể về nhà, thì cũng sớm tính đường rút, nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhân vật chính.
Ta từng nghĩ đến việc hòa ly.
trong bối cảnh cổ đại , nữ nhân vốn chỉ là vật phụ thuộc, thể mua bán, coi thường, chỉ là công cụ sinh sản.
Một nữ nhân đã hòa ly thì càng đường sống.
Ta chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục chung sống với Hồ An Nhi. Ít , ở bên , vẫn danh phận chính đáng, vẫn thể mổ heo kiếm sống.
Ta sân, trói chặt chân heo, nhét giẻ miệng nó, dứt khoát cứa dao.
Máu tràn , con heo thậm chí kịp giãy giụa đã chết.
Lúc , đang giết heo. trong mắt ba vị công , chẳng khác gì con heo .
Nếu họ giết , cũng sẽ giống nó, chết kịp kêu.
Ta xẻ thịt, ướp muối, đợi mặt trời lặn hẳn. Đoán rằng trong phòng đã xong chuyện, liền xách một chậu nước, định dọn dẹp.
Hồ An Nhi tóc xõa rối, chân trần, hoảng hốt chạy mở cửa cho .
Vai trượt áo, chiếc cổ trắng nõn vết xanh tím, càng lộ vẻ yêu mị.
“Nương tử, cuối cùng ngươi xong việc ?”
Hắn đến híp mắt, đón lấy chậu nước trong tay , tự nhiên nắm tay , cúi đầu thì thầm bên tai:
“Ta nhớ ngươi. dám quấy rầy.”
Ta khó chịu.
Hắn cùng ba vị công ân ái xong, giờ với những lời , thật khiến thấy kỳ quặc.
Ta liếc mắt trong phòng.
Vương gia công bàn, cầm bút lông vẽ vời, dáng vẻ phong lưu tự tại.
Hòa thượng công chắp tay niệm kinh, thoát tục như thần minh.
Phản diện công trong góc, mặt âm trầm, lật qua lật một con rối gỗ, đôi mắt lạnh lùng khó lường.
Bọn họ quấn lấy Hồ An Nhi xong, mà ai nấy đều tỉnh bơ, mạnh mẽ làm việc riêng, chút ảnh hưởng nào.
Quả nhiên, nhân vật trong truyện “H văn”, sức lực khác !
điều khiến bất ngờ hơn là…
Hồ An Nhi cũng chẳng cả?!
Rõ ràng trong nguyên tác, mỗi lần đều làm đến mức gượng dậy nổi cơ mà?
02
Ta bây giờ thật sự đau đầu, vốn dĩ nghĩ rằng ban ngày Hồ An Nhi đã dây dưa với mấy vị công chủ, dù gì cũng kiệt sức .
ngờ, mới xuống giường, Hồ An Nhi liền như kẻ trộm, thổi tắt đèn dầu, trơn tuột như con lươn chui chăn của .
Ta co mép giường, cả cứng đờ, dám thở mạnh, càng dám cử động.
Hồ An Nhi nghiêng, cơ thể vô thức dán sát , mặt tự nhiên tựa lên lưng , thở nóng rực phả lên gáy:
“Bảo Châu nhi…”
Cơ thể nóng rực, giọng gọi như mèo kêu mùa xuân, khiến lòng ngứa ngáy.
Ta khổ nổi, sợ hành động gì quá đà, cả dính sát tường, nghĩ cách lùi bao xa thì lùi.
Haizz, nhà dư dả, chỉ thuê hai gian phòng, và Hồ An Nhi là phu thê, để tránh nghi ngờ, cũng chỉ thể cắn răng ngủ chung một phòng.
Dĩ nhiên, cũng ôm tâm lý may mắn, dù đây cũng là đam mỹ H văn, nữ phụ chỉ là công cụ hoặc nền cảnh, Hồ An Nhi là vạn nhân mê thụ, chắc chắn hứng thú với nữ nhân.
ngàn vạn lần ngờ, Hồ An Nhi chỉ nhu cầu cao, mà đêm nào cũng bày đủ trò để dây dưa với .
Ta mỗi lần đều giả vờ như chuyện gì, hoặc là kiếm cớ mệt mỏi, buồn ngủ, hoặc là lên giường đã giả bộ ngủ, thế mà cũng thể qua .
hôm nay hiểu , Hồ An Nhi chẳng biết điều chút nào, gì cũng , thân thể cứ ngừng dán sát .
Ta thể cảm nhận nóng từ cơ thể , lưng ép sát , khiến nổi cả da gà, chỉ thể cuộn , cố gắng dịch trong.
Hồ An Nhi vốn là đào kép hát đán, thân thể dẻo dai linh hoạt vô cùng, dịch một tấc, thể dán sát một thước, thế nào cũng tránh thoát.
Cuối cùng, thật sự hết cách, cũng tìm lý do gì để thoái thác nữa, chỉ thể im cứng ngắc, mặc kệ dán .
Dần dần, cơ thể Hồ An Nhi càng nóng rực, khẽ thở dốc, đưa tay ôm chặt lấy , bàn tay nhẹ nhàng lướt .
Ta đang định hất tay , thì đã nửa bò dậy, mái tóc dài cột xõa xuống eo, nhẹ nhàng đong đưa, một vài sợi còn rơi mặt .
Hồ An Nhi để ý vén tóc, áp sát tai , thở gấp gáp, giọng cầu khẩn:
“Bảo Châu nhi, nương tử, nàng thương một chút . Chúng đã lâu viên phòng , nhịn nổi nữa.”
Ta từng gặp trận thế , kiếp từng bạn trai, nhiều nhất cũng chỉ là lý thuyết suông, bao giờ thực chiến.
Bây giờ gặp chuyện , thẹn sợ, đến cũng thốt lời.
Hồ An Nhi lẽ thấy trả lời, đoán ý , gấp gáp hơn, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vành tai , làm nũng:
“Bảo Châu nhi, nàng là chính thất của , nàng đáp ứng , ?”
Giọng ngọt nũng nịu, ngay cả là nữ nhân mà cũng làm cho tê dại cả . thật sự là Bảo Châu nhi, thế nào cũng làm loại chuyện với .
Huống hồ, đã xem hết nguyên tác, mỗi khi Hồ An Nhi gần thân thiết, trong đầu hiện lên mấy cảnh cùng đám công làm sinh mệnh đại hòa hợp. Cảm giác thật sự quá quái dị!
Vì , đành cứng rắn, nghẹn cổ, thoát khỏi vòng tay của Hồ An Nhi, giọng lạnh nhạt:
“Hồ An Nhi, cả ngày giết heo mệt chết, chỉ ngủ yên một giấc. Ngươi còn làm loạn nữa, sẽ nhà ngang đất ngủ!”
Hồ An Nhi cúi đầu, hai tay ôm lấy đầu gối, giọng đầy ấm ức:
“Bảo Châu nhi, biết mà… nàng cần nữa.”
Ta giơ hai tay lên, cũng ý định dỗ :
“Ngươi nghĩ thì nghĩ.”
Hồ An Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn lệ, mái tóc dài cột nước mắt làm ướt, dán lên chân mày và hàng mi, đến kinh tâm động phách.
Sau đó, đột nhiên gào :
“Bảo Châu nhi! Nương tử! Nàng thể đối xử với như !”
Vừa nhào tới ôm chặt lấy :
“Bảo Châu nhi, biết ngay mà! Từ khi ba tên tới, nàng liền dịu dàng ngọt ngào với họ, ánh mắt cứ dính chặt họ rời!”
“Ta vốn định ở mặt họ thân thiết với nàng một chút, ai ngờ nàng né tránh, còn đẩy ! Còn bảo tiếp đãi họ chu đáo, đừng sơ suất!”
“Ta hận thể liều mạng với họ, làm gì chuyện tiếp đãi! bọn họ mặt dày vô cùng, càng lạnh nhạt, bọn họ càng bám lấy!”
Hử? Khoan đã, ý là ban ngày trong phòng chuyện gì? Không đúng, lúc đó ánh mắt của ba vị công chủ rõ ràng đã thay đổi.
Huống hồ, khi nãy Hồ An Nhi mở cửa, y phục xộc xệch, còn vết xanh tím nữa mà?
Hồ An Nhi thấy để ý , càng ôm chặt hơn, dụi mặt cổ , giọng nặng nề:
“Bảo Châu nhi, nàng là thê tử của , thể chạy theo khác!”
“Nếu bọn họ biết lý lẽ, cướp thê tử của khác, mà giành , sẽ nhảy sông tự vẫn!”
Nói tới đây, tự đau lòng một trận, quan tâm hình tượng, buông , vật xuống giường, nước mắt giàn giụa, ngừng .
“Ba tên đó gì ? Một tên cả ngày chỉ biết phe phẩy quạt, trời đông rét buốt còn phất quạt, ngốc thì là điên!”
À… Người chửi là vương gia công, phong lưu phú quý.
“Một tên thì xuất gia làm hòa thượng mà chịu yên phận, ngày nào cũng chạy tới xem giết heo, biết hổ ?”
Ờ… Ta nhiều nhất chỉ tính là thanh tú, thể nào gọi là kiều mỵ, hơn nữa hòa thượng công tới để giết heo, mà là vì thích đấy.
“Một tên thì mặt lúc nào cũng âm trầm, ngoài mặt thì vọc búp bê gỗ, nhưng trong lòng thì sớm đã ý , thèm nhỏ dãi nàng !”
Khụ, phản diện công cũng thèm , thèm chính là ngươi đó, Hồ An Nhi …
Hồ An Nhi gào một trận, đó tuyệt vọng vật giường, nước mắt lem nhem đầy mặt, trông thảm hại, suy sụp, nhưng một vẻ kinh tâm động phách.
Ta mà đành lòng, liền xổm xuống, nhẹ giọng :
“Phu quân, đừng nữa.”
Hồ An Nhi sụt sịt, bò tới mép giường, đưa tay nắm lấy cổ chân , giọng nghẹn ngào:
“Bảo Châu nhi, đừng chạy theo khác. Ta thể rời xa ngươi, mất ngươi , sống nổi.”
Ta nghẹn lời, nhưng để một giấc ngủ yên , đành gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Hồ An Nhi lập tức sáng rỡ, vội vàng lau nước mắt, bật dậy một cách gọn gàng.
Hắn cử động linh hoạt, đưa tay một cái, áo ngoài rơi xuống, để lộ vòng eo thon nhỏ. Nghĩ ngợi giây lát, liền thẳng lưng, sức lắc eo vài cái, nhấn mạnh độ dẻo dai cùng sức mạnh của thắt lưng và đôi chân.
Toàn bộ động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, chỉ diễn trong chớp mắt.
Ta mơ hồ, hiểu đang ý gì. chỉ ngủ, liền gật đầu lần nữa, hiệu mau lên giường nghỉ ngơi.
Có vẻ như Hồ An Nhi đã hiểu sai ý, đôi mày lập tức cong lên sinh động, gương mặt đỏ bừng, còn lắc lư vòng eo như đang dụ dỗ, tràn đầy phong tình.
“Bảo Châu nhi, nương tử, ngươi xem, eo của khỏe ? Trước đây chẳng ngươi còn chịu nổi ?”